Edit: sena
Núi xanh nước trong, từng bụi, từng bụi hoa tươi nở rộ nối tiếp nhau, hoa cỏ màu xanh xanh, hoa thơm, chim hót.
Gió thổi nhẹ nhàng lất phất, cuốn theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, khiến người ta thoải mái, vui vẻ.
Nhóm người của Vân Lam đi chậm rãi, giống như đoàn người đang đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh sắc xung quanh.
Minh Đang vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, nhìn không chớp mắt.
Bích Liên đi bên cạnh đỡ nàng, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, ngài có mệt hay không? Hay chúng ta nghỉ ngơi một lát?”
Thật là mệt chết người, con đường núi này thật khó đi, gồ ghề khắp nơi, gập ghềnh uốn lượn.
Nhưng đường vào cốc chỉ có một con đường núi quanh co khúc khủy này. Đường vừa nhỏ, vừa gập ghềnh, xe ngựa không thể đi được, chỉ có thể dùng chân đi bộ. Nhưng mà đã đi hơn một canh giờ còn chưa tới được Dược Vương cốc.
“Chúng ta đã nghỉ ngơi hai lần rồi, không thể dừng lại nữa, lên đường quan trọng hơn.” Minh Đang lau trán đang ra mồ hôi: “Vân ca ca, còn phải đi bao lâu nữa?”
Thật là kỳ lạ, hai nữ tử yếu đuối như họ mệt mỏi thở hồng hộc không nói làm gì, nhưng hình như người ta có bộ dáng một quý công tử, tại sao lại khí định thần nhàn, hô hấp không đổi, dường như không chịu nỗi khổ khi lên đường gấp rút? Nhìn lại một chút, đến cả mồ hôi cũng không ra, thật là kỳ quái.
“Bình An, ngươi nói đi” Vân Lam chưa tới cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921332/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.