Bình An đứng hơi xa, không nghe thấy hai người nói chuyện, "Công tử, sao ngài lại cãi nhau với tiểu thư? Dù sao nàng cũng là nữ hài tử, ngài cứ nhường nhịn nàng đi." Mới vừa rồi không phải đang tốt đấy ư? Sao tình thế đột nhiên quay ngược lại rồi?
"Chuyện của ta và nàng, ngươi đừng nhúng tay loạn." Vân Lam không phải không biết hắn ngầm trợ giúp, nhưng có một số việc không thể theo đuổi tiếp được, "Nàng. . . . . .vĩnh viễn là vãn bối." -diễn.đàn.lê.quý.đôn- Hắn không sợ mình chịu khổ, nhưng lại không nỡ làm nàng bị tổn thương. Nửa đời trước của nàng đã nhận hết khó khăn gập ghềnh, hắn không muốn làm cho nửa đời sau của nàng chôn vùi trong thống khổ tuyệt vọng. Nàng còn trẻ lại tốt đẹp như vậy, không đáng.
Vãn bối? Bình An há to mồm, không hiểu ra sao, đây là đùa giỡn kiểu gì vậy? Rõ ràng coi người ta như báu vật nâng trên tay, còn nói cái gì mà vãn bối chứ? Mấy ngày nay ‘hưng sư động chúng’ (*),dùng vô số nhân lực vật lực cũng chỉ vì muốn làm giai nhân cười. Nhưng hôm nay lại thản nhiên nói một câu vãn bối đã xong rồi. Đùa giỡn cái gì vậy? Nhưng nhìn sắc mặt nặng nề trắng bệch của công tử, cái gì hắn cũng không nói được ra miệng.
(*):phát động nhiều người làm một việc gì đó.
Vân Lam đau đớn nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: thực xin lỗi, Minh Đang, ta là vì tốt cho nàng. Ta là người sắp chết, không ở bên cạnh nàng được bao nhiêu ngày, thay vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921323/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.