Chuyện của hắn với Chỉ Dao ngày nào còn chưa giải quyết thì ngày đó hắn vẫnlà hôn phu của cô ấy. Vì vậy, cô không muốn lại giống như lần trước bị phóngviên chụp lén, ra sức giằng tay ra khỏi tay hắn, đi cách xa một chút.
Nụ cười trên gương mặt hắn cứng đờ lại, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, tựa hồnhư đã nhận ra điều gì lại cúi đầu cắm tay vào túi, thấp giọng nói với Ôn NhượcNhàn và người kia cái gì đó, chỉ thấy bọn họ lập tức lên một chiếc xe màuđen.
Hắn không nhìn cô, chỉ âm trầm ngồi vào trong xe. Nghĩ đến còn năn nỉ hắn vềbuổi phỏng vấn, cô chợt thấy xấu hổ, theo bước hắn ngồi vào trong xe bên cạnhhắn.
“Lái xe!” Hắn mệt mỏi ngả lưng, vài sợi tóc rũ xuống trán. Cô cắn môi nhìnhắn, không tự chủ được lại đưa tay vén cho hắn, ngay sau đó, bàn tay đã bị hắncầm chặt.
“Em rốt cuộc còn muốn chạy trốn đến khi nào?” Hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại,nắm chặt tay cô đặt trước ngực hắn, một cảm giác kì lạ từ đôi tay nắm chặt lanđến trái tim cô.
Cô cúi đầu không lên tiếng, hắn hoàn toàn có thể từ ánh mắt và hành động củacô mà đọc ra được cô đang nghĩ gì.
Trên đỉnh đầu lại có tiếng thở dài, cô ngẩng đầu chỉ thấy hắn nhắm mắt, khóemắt dường như cũng ánh lên sự ủ rũ. Đây đâu phải Doãn Lạc Hàn mà cô đã biết? Trởvề từ Ma Cao, hắn dường như rất mệt mỏi…
Cô xem đồng hồ, đã năm giờ rồi, vốn muốn nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996182/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.