Không phải là Chính Vũ nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đó chứ? Nàng cảm thấy căngthẳng, nhìn lên kính chiếu hậu, đằng sau chiếc Ferrari là một chiếc xe màu bạc,mà hai xe thể thao của hắn nàng đều đã quá quen thuộc. Nàng thở phào, không phảihắn.
Chính Vũ đột nhiên vui vẻ quay sang hỏi nàng “Mân Mân, ngày mai là cuối tuần,em có kế hoạch gì chưa?”
“Chưa có.” Nàng lắc lắc đầu, lại nhớ ra định hỏi ba nuôi xem rốt cục ông ấyvà ba nàng là có chuyện gì…
“Mân Mân, mấy ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều.” Chính Vũ nghiêng đầu liếc nàngmột cái “Thời gian qua chúng ta ở bên nhau quá ít, không có thời gian tìm hiểuvề nhau, ngày mai em hãy đến biệt thự của tôi, chỉ có riêng hai chúng ta.”
Nàng phút chốc trợn to hai mắt, không khỏi nói ngay “A, tôi nhớ ra rồi, tôi…tôi có việc rồi, mai tôi phải lên thư viện tìm chút tư liệu.”
Lời vừa nói xong, nàng ngay lập tức hối hận, lý do này nghe quả thực rấtgượng ép, quả nhiên Chính Vũ cười vang “Vậy thì có sao, tôi đi cùng em, em nghĩem ngồi trong thư viện được bao lâu?”
Nàng thoáng chốc cúi đầu, nghĩ dù sao một lúc nữa nàng cũng sẽ cự tuyệt hắn,chuyện ngày mai hẳn cũng không thể có, vì vậy không nói gì nữa.
Nàng cẩn thận nhẩm lại những gì cần nói, chẳng mấy chốc xe thể thao đã dừngtrước nhà hàng Italia.
Nàng lo lắng, mấy lần định nói rồi thôi, cuối cùng quyết định vẫn là ăn xongrồi nói.
Ăn xong, nàng lau miệng, cân nhắc một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996139/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.