Mân Huyên nhìn trước vóc dáng thấp bé của Chu Hiếu Linh trước mặt, hôm nayđang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng trễ ngực, váy không thể ngắn hơn được nữa,lại đi đôi giày cao gót ước chừng tám, chín phân.
Chu Hiếu Linh không để ý thủ trưởng đang nhíu mày nhìn mình, ngược lại cứ đithẳng tới bàn làm việc, không đợi Mân Huyên mở miệng đã đặt một tập văn kiệnxuống bàn của nàng.
“Lăng tiểu thư, đây là tài liệu hôm nay cô cần xử lý, còn có một số văn kiệncần phải kí tên nữa.”
“Chu tiểu thư, tôi muốn nhắc nhở cô một việc.” Mân Huyên nhìn chằm chằm ChuHiếu Linh, quyết định nói thẳng vẫn là tốt cho cô ấy hơn “Đồ cô mặc đi làm cóphải không thích hợp lắm hay không? Cô nhìn những chị em khác xem, đều phải ănmặt chỉnh tề nghiêm túc, tôi nghĩ từ mai cô nên mặc váy dài thêm ít nhất là 6 cmnữa……”
Chu Hiếu Linh cười lạnh phản bác nàng “Lăng tiểu thư, tòa soạn không ra quyđịnh phải ăn mặc như thế nào. Tôi thấy quần áo tôi mặc rất đẹp. Lời phê bình củacô, tôi không thể tiếp thu được.”
Chu Hiếu Linh cố chấp như vậy khiến nàng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắngkiên nhẫn giải thích “Cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi lấy danh nghĩa bạn bè đểthật lòng khuyên cô như vậy chứ không phải lấy danh nghĩa cấp trên để bắt ép cô.Tôi nói rồi trong công việc, chúng ta có thể thoải mái đối đãi với nhau như bạnbè. Mà đã là bạn bè thì nên thẳng thắn góp ý với nhau, cô ăn mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996138/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.