“Ai, Kim Chính Vũ, tôi không cần như vậy ! cánh tay tôi bị thương, chứ khôngphải chân,chân tốt như vậy, tôi không cần ngồi, tôi muốn xuống dưới…… Cậu cónghe hay không…… Kim Chính Vũ……”
Mân Huyên hai vai bị ngăn lại ngồi ở xe lăn, không để ý đến sự phản đối củanàng, Kim Chính Vũ phụ giúp lăn bánh xe bay nhanh về phía trước, thẳng đến thangmáy tầng sáu.
“Được thôi!” thanh âm tiểu tử Kim Chính Vũ kia trên đỉnh đầu truyền đến,“emnếu không muốn ra ngoài hít thở không khí, hiện tại tôi sẽ đưa em trở lại phòngbệnh, sau đó tôi liền đi”
“Ai, tiểu tử này khi nào cậu lại học được cách uy hiếp người?” Mân Huyên tứcgiận đến kêu to, xoay qua trừng mắt với hắn.
“Em hiện tại hối hận còn kịp.” Mi hắn khơi mào thanh tú, đoán chắc nàng sẽlại không phản bác, tùy tay ấn nút thang máy đi xuống.
Nàng bị ngồi trở lại xe lăn, quên đi, người này kêu chính mình ngồi trên xelăn cổ quái này, khả năng một hồi hắn vẫn phụ giúp nàng, dù sao không cần phísức lực chính mình, hắn vậy thôi liền thôi vậy.
Không lâu sau, Mân Huyên khẽ nhếch thần nhìn chằm chằm trước mắt đại hoaviên, bệnh viện tư nhân này xem ra không phải người thường có khả năng chi phí,ngay cả một cái hoa viên cũng được trang hoàng đẹp vậy, bên trong có đủ cácchủng loại hoa tươi,làm cho mọi người phân tâm,ánh mắt không khỏi không diđộng.
“Ruồi bọ đều phải phi vào lâu đi.” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trêu đùacủa Kim Chính Vũ
Nàng cuống quít nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995938/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.