“Lão gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong.” Thân ảnh quản gia lặng lẽ đi đến bênngười Doãn Lương Kiến, nhẹ giọng nhắc nhở.
Doãn Lương Kiến ngẩng đầu lên nhìn thấy người hầu đã đặt đồ ăn lên bàn ăn,dùng thanh âm hùng hậu nói xong, “Đi gọi Lạc Hàn cùng Chính Vũ lại đây đi.”
“Vâng, thưa lão gia.” Quản gia đáp lại, tiện đà cúi lưng, cố ý đè thấp giọng,“Lão gia, đừng trách tôi lắm miệng, hôm nay biểu thiếu gia vất vả lắm mới khuyênđược thiếu gia trở về, lúc ăn cơm ngài không cần quá xúc động, có chuyện gì từtừ nói với thiếu gia.”
“Ừm, hôm nay sẽ không, đợi lát nữa tôi còn có việc cần tuyên bố.” Doãn LươngKiến gật đầu, mấy ngày gần đây ông đã suy nghĩ kĩ càng, ông phải làm gì đó đếnbù đắp lại tất cả. Nhất là cô bé đáng thương kia.
Trên bàn cơm cực im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng đũa chạm nhẹ xuốngbát, một lát sau, Doãn Lương Kiến buông đũa, ánh mắt quét qua Doãn Lạc Hàn vàKim Chính Vũ vài vòng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba có chuyện cần nói với haiđứa.”
“Ồ…. Cậu, cậu có cái gì thì cứ nói, cháu đang nghe đây.” Kim Chính Vũ nuốtthức ăn, ngồi thẳng người lại, qua đầy thấy Doãn Lạc Hàn đang cúi đầu đần độngẩy gẩy cơm trong bát, liền lấy khuỷu tay đẩy hắn.
Doãn Lương Kiến thở dài, trên mặt hiện lên vẻ cô tịch, “Lạc bận bịu công việckhông rảnh trở về, con gái lại lấy chồng ở Autralia xa xôi, ba một mình ở cănnhà rộng rãi này rất tịch mịch….”
Doãn Lạc Hàn đột nhiên ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995907/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.