Nghe Mân Huyên có thể kêu tên mình chính xác, Phan Nhạn Ngọc hiển nhiên thựcvui vẻ, giọng nói công thức hóa hàm chứa tiếng cười khó gặp, “Hy vọng về sau cóthể hợp tác vui vẻ với cô.”
Mân Huyên ngắt điện thoại xong, rốt cục không ngủ được, cảm thấy hăng hái gấptrăm lần, thân thể của nàng nàng rõ ràng nhất, không phải nói rằng chỉ có mộtvết nứt nhỏ sao, giật giật cánh tay, hẳn là không có việc gì.
Nàng xuống giường, vào toilet dùng một cánh tay khó khăn bắt đầu rửa mặt chảiđầu, nàng định sau khi Tiểu Nhu đến liền cùng chính mình đi bệnh viện cởi bỏbăng vải, nhìn xem miệng vết thương đã khỏi hẳn hay chưa.
Một giờ sau, nàng ngồi trong phòng, mãi mà vẫn không thấy thân ảnh Tiểu Nhuđâu, hay là tên Doãn Lạc Hàn kia nghe xong nàng nói, hôm nay liền trực tiếp gọiđiện thoại bảo Tiểu Nhu đừng đến.
Đáng giận! Vô nhân tính! Bại hoại máu lạnh! Nàng một bên la hét một bên thuthập ba lô, ném điện thoại vào bên trong, vừa cẩn thận đếm số tiền có trong ví,tính toán qua loa một chút, hẳn là đủ trả tiền phí chữa bệnh trong bệnhviện.
Haiz, không có tiền lương ở cửa hàng bánh ngọt, hiện tại chỉ có thể đem tấtcả hy vọng đặt vào phần công tác kia ở tạp chí. Nghe nói tiền lương cùng đãingộ ở đó rất được, nàng quyết định sau khi đi vào phải toàn tâm toàn ý tạo rabiểu hiện xuất sắc nhất.
Ba lô khoác lên vai, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, thân ảnh Tiểu Nhu bất ngờxuất hiện ở cửa, cô nàng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995888/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.