Hắn theo lệ thường không nói một lời, xốc chăn lên định xuống giường.
Nàng cắn môi dưới, không biết mở miệng như thế nào. Mắt thấy hắn chân dài sắpbước ra khỏi phòng, nàng rốt cuộc không thể để ý nhiều như vậy, nhanh chóng lêntiếng.
“Tôi có lời muốn nói với anh.”
Hắn lập tức dừng bước chân, lúc tỉnh lại hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biếtnàng có việc muốn nói, chẳng qua mấy ngày nay nàng vẫn lạnh lùng đối mặt hắn.Nàng là tình phụ của hắn, hắn chỉ coi nàng như công cụ báo thù mà thôi, nàng cănbản không có tư cách mặt lạnh với hắn, vốn hắn muốn phát tác, ánh mắt vừa chạmđến cánh tay bị thương của nàng, lời nói chỉ trích sắp vuột khỏi miệng liền bịnuốt xuống.
Hắn nói cho chính mình, hắn đang đồng tình nàng, đáng thương cho nàng màthôi, cũng không bởi vì có nguyên nhân buồn cười nào.
“Vết thương trên cánh tay đã tạm ổn, ngày kia tôi chính thức bắt đầu đi làm,cho nên bắt đầu từ ngày đó tôi nghĩ tôi không cần y tá chăm sóc.” Nàng do dự màmở miệng, tận lực không để cho hắn hiểu làm Tiểu Nhu làm việc không tốt, nàngkhông muốn làm liên lụy tới bất luận kẻ nào.
Hắn nghiêng người nhìn nàng, lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng, “Chuyện em đi làmhình như còn không có hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Thực tế, từ buổi tối đầu tiên khi hắn đi công tác từ Nhật Bản trở về, hắn đếncăn phòng nàng thuê bên ngoài đón Chỉ Dao, Chỉ Dao vừa ngồi lên xe liền liếnthoắng nói cho hắn, bạn thân Mân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995887/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.