Tay phải vừa nắm vào tay nắm cửa, hắn lại do dự, bây giờ trở về hắn có thểnói cái gì?
“Doãn Lạc Hàn, biết không, anh thực sự rất đáng buồn. Ở trong mắt tôi, anh làmột kẻ nghèo khổ, anh không có tình thân, không có tình yêu, anh thậm chí cònmáu lạnh tới mức dùng bọn nhỏ đáng thương ở cô nhi viện tới áp bách tôi. Trongthế giới của anh, chỉ còn lại đống tiền mặt lạnh như băng thôi…. Tôi khinhthường anh….”
Đáng giận! Một cú đấm vung vào phía sau cửa, phát ra tiếng vang nặng nề thậtlớn, hắn tuyệt không thừa nhận lời nói của cô gái kia ảnh hưởng đến mình. Cáigọi là tình thân hay tình yêu, ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là những thứ vừabuồn tẻ vừa nhàm chán gì đó, hắn không cần.
Từ lúc nàng bị hộ sĩ đẩy mạnh vào phòng bệnh, toàn bộ đầu óc của hắn đều làkhoảnh khắc ngày đó nàng thả người nhảy xuống từ ban công, khuôn mặt lãnh ngạokia tràn đầy vẻ thoải mái sắp được giải thoát cùng tiêu sái, nàng muốn dùng tựsát để thoát khỏi hắn sao?
Không có khả năng, kẻ nắm quyền chủ đạo trong trò chơi là hắn, cho dù muốnchấm dứt, cũng chỉ có thể do hắn định đoạt.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt xoay người trở về tiếp tục xử lý văn kiện, cánh cửahơi chuyển động một chút, hắn nheo mắt lại, toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh chỉ códuy nhất một người dám không cần gõ cửa liền cả gan xông vào.
“Hi! Lạc yêu quý, đã lâu không thấy.” Cửa văn phòng xuất hiện một khuôn mặtmỉm cười, Quý Dương vài bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995876/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.