Nàng cúi đầu, không còn ý định bắt chuyện, ngay khi nàng đang ăn miếng bíttết một cách đần độn vô vị, lại thấy đỉnh đầu vang lên giọng nói của hắn.
“Em đã biết sai lầm rồi, vậy em tính bồi thường tôi thế nào?”
Đây là hắn đã tha thứ cho nàng đi, nàng vội vàng nuốt miếng bít tết trongmiệng, không cần nghĩ ngợi hỏi: “Anh thích bồi thường như thế nào???”
Hàng lông mi dài của hắn rủ xuống, vẻ giảo hoạt chợt lóe mà qua: “Cái gì đềucó thể chứ? Em sẽ không đổi ý?”
“Đương nhiên, anh nói đi, nhưng với điều kiện tiên quyết là tôi không có quánhiều tiền mời ăn đi ăn đại tiệc hoặc là đi những nơi có vẻ cao cấp, những thứkhác hẳn đều có thể đi.”
“Này đó không cần em nói tôi cũng biết.” Hắn nháy mắt lộ ra nụ cười trêu đùa:“Yêu cầu của tôi thực thể lệ, em tiếp tục làm lái xe cho tôi hai tháng nữa.”
Như vậy mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng, đôi mắt trong suốt lướt quachút sáng ngời, hắn mặt không đổi sắc, cúi đầu dùng khăn ăn chà lau khóemôi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Thì ra là chuyện này, nàng thư thái cườicười, sảng khoái đồng ý với hắn. Nhưng chợt nhớ đến Doãn Lạc Hàn, lòng của nànglại thắt lại, phải sửa lại miệng :”Cái kia…. Tôi chỉ có thể hứa với anh buổi tốicó rảnh liền làm lái xe lâm thời của anh, bởi vì tôi sắp tốt nghiệp, ban ngàybận rộn, thực sự mệt chết đi…”
Hắn xoay ly rượu vang đỏ, lạnh nhạt nói xong: “Đó cũng không thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995832/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.