Chỉ Dao kéo cánh tay Mân Huyên, người gác cổng nhà hàng ân cần mở cửa ra, mộtngười bồi bàn nho nhã lễ độ ra đón: “Giản tiểu thư, mời đi bên này.”
“Ồ, được.” Chỉ Dao hơi gật đầu, kéo Mân Huyên đi sau bồi bàn.
Đây là một nhà hàng Pháp chính tông, tuy rằng không phải nhà hàng lần trướcKim Chính Vũ mang nàng đi, nhưng vô luận theo phong cách trang hoàng hay ngườiphục vụ cũng không khó nhận ra nhà hàng Pháp này cùng nhà hàng kia cùng một hệthống kinh doanh, hoặc nói thẳng ra chính là do một gia tộc quản lý phíasau.
Nghĩ đến đây, Mân Huyên mím môi cười trộm, nàng đã đoán ra mục đích Chỉ Daomang nàng tới đây, cứ đi theo phía sau bồi bàn đến phía nam nhà ăn tới một bànăn gần cửa sổ, đã có một thân ảnh ngồi ngay ngắn ở nơi này từ sớm.
“Mân Mân, cậu ngồi đi.” Chỉ Dao đẩy Mân Huyên đang tim đập thình thịch ngồixuống, quay mặt hé lên tươi cười: “Thực xin lỗi, Chính Vũ, đợi lâu.”
Chính Vũ hơi nhếch môi cười, ánh mắt bình thản xẹt qua Mân Huyên, sau đó dừnglại trên người Chỉ Dao: “Chỉ Dao, chị gọi điện cho tôi, nói là cùng với Lạc mờitôi đi ăn cơm, sao Lạc không có tới?”
Chỉ Dao đặt túi, chậm rãi ngồi xuống, lời nói thốt ra: “A, ha ha… chi nhánhcông ty bên kia của Lạc ca ca có việc gấp, tạm thời đi công tác rồi, cho nên tôimang Mân Mân cùng nhau đến đây, cậu không để ý đi.”
“Đương nhiên sẽ không.” Kim Chính Vũ không sao cả nhún nhún vai, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995830/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.