Nàng hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, đột nhiên xoay người: “Lôithiếu gia, xin hỏi anh có việc sao?”
“Mân Mân, có cần phải khách sáo như vậy với anh không?” Thiếu Đằng cười khổmột chút,chậm rãi tiến về phía nàng vài bước. “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Tôi nghĩ tôi không có gì có thể giúp được anh.” Nàng nhếch môi, theo bảnnăng lùi về phía sau vài bước, “Chắc chắn tại ngôi biệt thự anh từng đến vô sốlần này, anh rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, anh có thể đi hỏi vị hôn phu củamình, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, nàng liền ngưng bặt, nàng sao vậy, lời nói sắc như dao kia từmiệng nàng mà ra ư? Khẩu khí như vậy quả thực toát ra mùi giấm chua nồngđậm.
Lôi Thiếu Đằng tựa hồ cũng nhận ra, vui sướng bước nhanh đến gần nàng. “MânMân, thực lòng em cũng để ý chuyện giữa anh và Ngải Phù đúng không? Mấy năm nay,em đối xử với anh vẫn lạnh…”
Giờ đây nàng như con nhím xù lông nóng lòng muốn bảo vệ mình, sợ hắn biếtchân tướng sẽ nói cho Ngải Phù, sau đó cùng nhau hung hăng cười nhạo nàng, nênchưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngàng.
“Lôi thiếu gia, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó. Chuyện của chúng tađã sớm thành quá khứ, hiện tại cả hai ta thành người trưởng thành rồi. Anh là vịhôn phu của Ngải Phù, mà tôi, là chị họ của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểurõ chuyện này.”
Lôi Thiếu Đằng bị ngôn từ sắc bén của nàng trách móc, tim đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995643/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.