Mân Huyên trừng to mắt, không thể tưởng tượng nàng bị Chỉ Dao lừa. Nếu khôngphải Chỉ Dao thốt ra câu nói kinh hãi thế tục kia, nói là muốn cùng người khácgắn bó cả đời, nàng sẽ không bị lôi kéo đi nghe cái gì mà diễn thuyết, cũng sẽkhông gặp lại Doãn Lạc Hàn, rồi bây giờ cũng không phải ngồi chỗ này cúi đầuchột dạ, xấu hổ vạn phần.
Mân Huyên muốn thầm oán Chỉ Dao vài câu, nhưng lời nói đến đầu môi lại khôngthốt ra được. Chỉ Dao luôn đơn thuần, không có tâm nhãn, dụ nàng đến cũng chỉ vìcó ý tốt muốn giới thiệu vị hôn phu với bạn thân.
Chỉ Dao ngừng thở, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mân Huyên rơi vào trầmlặng: “Mân Mân, cậu đang giận tớ sao?”
“Không có. Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Mân Huyên vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng điểmnhẹ chóp mũi Chỉ Dao, vài tia oán giận trong lòng cũng bốc hơi không còn dấuvết.
“Vậy là tốt rồi.” Chỉ Dao nhẹ nhõm, nhìn thẳng Doãn Lạc Hàn đang nhấp rượuphía đối diện: “Mân Mân, hôm nay lần đầu tiên thấy Lạc ca ca, cảm thấy anh ấythế nào? Anh ấy có điểm gì hấp dẫn cậu?”
Thình lình Chỉ Dao hỏi một câu kì quái như thế, Mân Huyên thiếu chút nữa thìsặc nước miếng. Nhất thời nàng không biết nói cái gì cho tốt. Nếu nói anh ta tốtlắm hoặc mấy câu linh tinh, rơi vào lỗ tai Doãn Lạc Hàn sẽ thành nàng bị vẻ anhtuấn nhiều tiền của hắn mê hoặc, mà hắn cũng cho nàng là kẻ nông cạn, hám tiền.Mà nếu nói Doãn Lạc Hàn bình thường, Chỉ Dao nghe xong sẽ mất hứng.
Cho nên đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1768/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.