Bên trong một nhà ăn Ý tao nhã,
Mân Huyên im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, thực không còn tâmtrạng ăn uống.
Tiếng nói chuyện vui vẻ dồn dập đập vào tai, tiếng cười thanh thúy của ChỉDao cùng tiếng nói trầm thấp kia đan vào nhau, tuy rằng từ đầu đến cuối nàng chỉcúi đầu, cũng tận lực coi mình như người tàng hình, nhưng luôn có một ánh mắtsắc bén như vô tình dừng trên người nàng làm nàng vô cùng khó xử cùng bấtan.
Nàng sống hai mươi năm ngắn ngủi, chưa bao giờ sợ hãi như thế này, buổi sángtỉnh lại, thoát khỏi khách sạn, bây giờ lại tình cờ gặp lại, thời gian bất quáchỉ ngắn ngủi vài giờ, người nàng nghĩ từ nay về sau sẽ không xuất hiện trướcmặt nàng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thân phận xấu hổ như thế, hắn là ngườiChỉ Dao muốn gắn bó cả đời.
Sao lại có thể tình cờ như thế? Dĩa ăn trên tay nàng bất giác cắt mạnh xuốngđĩa salat, bên tai vang lên thanh âm nghi hoặc của Chỉ Dao: “Mân Mân, cậu khôngthích salat sao? Có cần gọi bồi bàn đổi món khác không?”
“Không, không cần.” Nàng bối rối lắc đầu, giờ mới thấy trong lúc vô ý, nàngđã cắt salat loạn thành một đoàn.
“Tớ thấy ăn như vậy cũng không tệ lắm.” Vì che giấu tâm trạng, nàng vội vàngđưa một miếng vào miệng. Salat bị trộn lẫn với nhau, cho vào miệng tạo ra mộtloại hương vị vô cùng cổ quái. Nàng vội vàng cầm cốc rượu, ngấp một ngụm rượuvang để thức ăn trôi xuống cổ.
“Mân Mân, lâu như vậy, tớ vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1767/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.