( Bất ngờ thoát khỏi xấu hổ)
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, nàng ngồi im nhưphỗng, mấp máy môi, không biết nói cái gì cho phải.
“Cháu nghĩ đây là vết muỗi đốt. Mân Huyên cũng không phải giống như đi quađêm, vì sáng sớm cháu lái xe đến đây, nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị ra ngoàichạy bộ.”
Thanh âm của Lôi Thiếu Đằng phút chốc đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị,Mân Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng một ánh mắt khác thường nhìnhắn, mấy năm nay hắn luôn lạnh lùng đứng xem, giống như chưa bao giờ biết quanàng, tận lực mắt mù tai điếc, nhưng lúc này lại…
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nhìn thấy trong đôi mắt kia có mộttia nhu tình cùng thương tiếc.
Có lẽ vì ngại nói ra nói vào, ba năm nay, Lôi Thiếu Đằng rất ít khi nóichuyện cùng Mân Huyên trước mặt mọi người, lần này hắn lại chịu mở miệng, hơnnữa nói rất bình tĩnh. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nghi ngờ,chú cũng không tiếp tục truy vấn.
Kế hoạch làm Mân Huyên mất mặt không đạt được, lại không dám cư xử bừa bãitrước mặt Lôi Thiếu Đằng , Khải Phù thở phì phì, đôi môi đỏ mọng cong cớn, lắclắc thắt lưng chậm rãi đứng lên.
“Cha, mẹ, chúng con đi học. Buổi tối con cùng cùng Thiếu Đằng đi ăn tối dướiánh nến, không về ăn cơm.”
Ngải Phù lúc nói chuyện, ánh mắt như vô tình dừng trên người Mân Huyên, cố ýkéo dài câu, rõ ràng là muốn nói cho nàng nghe. Những năm này, những chuyện cố ýkhoe khoang cùng khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1762/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.