Năm ấy nàng không để thúc thúc nuôi nấng, dứt khoát rời nơi này đến cô nhiviện ở, thời gian cuồn cuộn trôi, đã mười một năm, lại về nơi này, tất cả mọichuyện cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dù nàng đã chuẩn bị trước, nhưng vẫncó chuyện có thể làm nàng đau lòng, người nàng chôn sâu trong đáy lòng mười mộtnăm, người nàng ngày nhớ đêm mong, Lôi Thiếu Đằng, thay đổi, thành vị hôn phucủa Ngải Phù, thành chồng em nàng.
Mỗi lần Thiếu Đằng tới đón Ngải Phù, nàng liền không thể kiềm chế cõi lòngmình. Ba năm qua, mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, chuyện này cứ như một khúcxương hóc trong cổ họng, dù thế nào cũng không thể nhổ ra.
Ở chổ để giày dép, nàng hít sâu một hơi, tạm thời xua tan lo lắng trong lòng.Bước vào phòng khách rộng lớn, trông thấy nhà ăn chỉ cách một cánh cửa thủy tinhtrong suốt, trên bàn ăn dài trải khăn trải bàn màu trắng, bốn người đang cườinói dùng bữa sáng.
Nàng quyết định không để ý tới, thẳng lên lầu, về phòng mình, liền bị mộtthanh âm gọi giật lại.
“A, đường tỉ đã trở lại.” Giọng Ngải Phù, mang theo một chút cố ý.
Bước chân nàng tạm dừng, quay đầu lễ phép chào hỏi hai người trung niên ngồibên bàn: “Thúc thúc, thẩm thẩm, buổi sáng tốt lành!”
Thúc thúc đang xem báo ngẩng đầu, khẽ gật đầu, thanh âm trầm ổn đáp lại nàng.“Ừ, Mân Huyện. Sớm.”
Thẩm thẩm còn không thèm nhìn nàng, buông sandwich, cầm lấy khăn tay cẩn thậnchà lau móng tay đỏ chót, không chút để ý miệng. “Ừ, sớm.”
Lôi Thiếu Đằng cũng ngồi bên bàn, khuôn mặt thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1761/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.