“Khuynh nhi.” Lăng Hạo Nhiên chạy tới chỗ Tử Khuynh, thấy nàng bị mọi người xúm lại đánh, trong mắt toát ra lựa giận. “Cút, các ngươi cút hết cho ta!” Lăng Hạo Nhiên kích động, một quả cầu lửa trong tay hắn bắn ra hướng tới bọn họ. “Đi mau, Lăng Hạo Nhiên điên rồi!” Thấy quả cầu lửa hướng tới, mọi người liền như đà điểu lập tức bốn phía chạy đi. Bọn họ có thể đánh chửi Tử Khuynh, nhưng đối với Lăng Hạo Nhiên, bọn họ lại sợ hãi, kiêng kị. Cho nên lập tức chạy hết. “Khuynh nhi, ca mang ngươi đi gặp dược sư!” Nhìn toàn thân từ trên xuống dưới đều không có chỗ nào tốt, khoé môi còn dính máu, Lăng Hạo Nhiên ánh mắt liền trở nên giận dữ. Muội muội của hắn bị thương, hắn phải tới chỗ bọn họ trả thù, một người cũng sẽ không bỏ qua! Tử Khuynh còn không hiểu chuyện gì, thân thể nhẹ nhàng, mềm mại liền được một người ôm vào trong lòng ngực, nhanh chóng tới y quán. Được ôm vào lòng, Tử Khuynh cảm giác như có ngươi ôm ấp che chở, loại cảm giác này, đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa cảm nhận lại? Từ sau khi gặp Mặc Lăng Hàn, từ đó nàng liền đi sau lưng hắn, bỏ qua hết thảy, vì hắn mà khổ sở, tất cả đều vì hắn! Nghĩ đến Mặc Lăng Hàn, Tử Khuynh trong lòng liền phập phồng tức giận, lửa giận hừng hực. “Khuynh nhi, đừng sợ, ca sẽ bảo vệ ngươi.” Nhìn cả người Tử Khuynh không ngừng run rẩy, ánh mắt Lăng Hạo Nhiên tràn đầy thương tiếc, “Ngươi ráng chịu đựng một chút, sắp tới y quán rồi.” Tử Khuynh nghe giọng nói xa lạ lại quen thuộc này, khẽ mở hờ hai mắt, ánh mắt liền chứa kinh ngạc. Ký ức của nàng trong nháy mắt cùng ký ức thân thể này hợp lại. Điều đáng để cao hứng hơn chính là, nàng vẫn ở trong thế giới này, vẫn là lăng thiên đại lục, chỉ là, thời gian quay lại ba năm! Không sai, nàng trọng sinh rồi, nàng trọng sinh vào một thân thể của nữ hài tử trùng tên họ với nàng, trời cao là đang cho nàng một cơ hội! Nàng phải thật tốt nắm chặc đoạn nhân sinh này, sẽ không như kiếp trước đần độn lần nữa! Nếu trời cao đã cho nàng một cơ hội sống lại lần nữa, vậy từ nay về sau, nàng muốn tìm ra chân tướng thật sự về chuyện phủ tướng quân bị diệt. Tính luôn cả thực lực của Thiên Cơ Các, người Tử gia cũng không phải là kẻ yếu, sẽ không có khả năng trong một đêm liền bị diệt môn. Nếu người trợ giúp đó không quen thuộc với Tử gia, thì Tử gia cũng sẽ không dễ dàng gì bị diệt! Nghĩ đến Tử gia bị diệt môn, lòng Tử Khuynh lại đau như cắt. Đều là do nàng, nếu không phải vì nàng, Tử gia cũng sẽ không bị diệt! Nước mắt, không ngừng từ hốc mắt chảy xuống, theo gò má lăn xuống vòng cổ trên người Tử Khuynh. Một giọt nước mắt rơi vào bên trong vòng cổ, một ánh sáng màu xanh từ vòng cổ bắn ra, rồi truyền đến trong cơ thể Tử Khuynh, đáng tiếc, lúc này hai người đều không chú ý tới dị tượng này. Lăng Hạo Nhiên tốc độ rất nhanh, không mất vài phút liền đứng trước cửa y quán. “Đinh dược sư, ngài cứu muội muội ta với!” Lăng Hạo Nhiên vừa bước vào y quán, vừa mở miệng muốn nhờ. “Sao lại là ngươi!” Tựa hồ không phải ngoài ý muốn, Đinh dược sư thấy Lăng Hạo Nhiên, ánh mắt hiện bất đắc dĩ. “Đinh dược sư, xin ngài thương xót, cứu muội muội ta với, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!” Lăng Hạo Nhiên trong mắt tràn đầy thành khẩn, bọn họ không có bạc, không có nổi tiền thuốc men, nếu như là y quán khác, đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi. Chỉ có Đinh dược sư mới chịu chữa trị cho Tử Khuynh. “Ai.” Đinh dược sư thở dài một hơi, “Đây là lần cuối cùng thôi đó, nơi này của ta không phải thiện đường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]