Chương trước
Chương sau
Thiên lôi tử!
Trong tay Nhược Nhi đột nhiên xuất hiện thiên lôi tử, khiến cho bước đi của Tử Khuynh dừng lại, cũng vào lúc này, liền xoay người thật nhanh chạy đi.
Chỉ là, tốc độ của nàng chung quy vẫn chậm một bước!
“Oanh.” Một tiếng động lớn truyền đến, khói đen nghi ngút lên cao.
“Phốc.” Máu tươi trong khoé miệng không ngừng chảy xuống, Tử Khuynh nằm sấp trên mặt đất, mắt nhìn thẳng.
Nếu không phải thân nàng là Thần cấp, chỉ sợ lúc này, nàng đã thân thành trăm mảnh. Cũng may nhờ có Thần cấp mà còn duy trì được, nhưng cũng đã gần sinh tử!
Nhược Nhi trong tay có thiên lôi tử, hơn nữa lại đứng gần nàng, nàng căn bản không thể né khỏi.
“Ha ha ha, Thần cấp thì sao, cũng không tránh khỏi thiên lôi tử, Tử Khuynh, đi tìm chết đi!” Nhược Nhi đi về phía trước, tay cầm nhuyễn kiếm hung hăng đâm về phía Tử Khuynh.
“Dừng tay!” Lúc kiếm sắp bổ vào Tử Khuynh, Mặc Lăng Hàn mở miệng.
“Hàn, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ta?” Lúc này nơi nào còn là Nhược Nhi nhu nhược điềm đạm, chỉ có khuôn mặt đầy hung ác, từ lúc biết Tử Khuynh là Thần cấp cường giả thì nàng đã điên cuồng!
Nàng là mạnh nhất, ở lăng thiên đại lục này nữ tử mạnh nhất nhất định phải là nàng!
Từ trước tới nay nàng đều nghĩ rằng, nàng muốn tìm một nam nhân mạnh nhất để xứng đôi với mình, đáng tiếc, lại bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước. Nếu không phải vì cơ nghiệp của Mặc Lăng Hàn, chỉ sợ, nàng đã sớm động thủ!
Cũng may Tử Khuynh là phế vật, căn bản không đủ uy hiếp đến nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới, Tử Khuynh chuyển mình, lập tức trở thành Thần cấp cường giả.
Nàng ta là uy hiến lớn nhất đối với nàng, bất quá, bây giờ đã không còn nữa.
Nghe Nhược Nhi nói vậy, lại nhìn Tử Khuynh vừa nằm sấp trên mặt đất vừa thở gấp, Mặc Lăng Hàn lựa chọn trầm mặt.
Nhìn hắn lui sang một bên, Nhược Nhi cười, cười đến sung sướng, hiện tại giữa nàng và Tử Khuynh, Mặc Lăng Hàn đã chọn nàng, là đủ rồi!
Tử Khuynh nhìn động tác của Mặc Lăng Hàn, khoé môi khẽ nhếch lên, trong mắt không có thất vọng, bởi vì, tâm nàng đã sớm trở thành tro tàn.
“Mặc Lăng Hàn, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận việc làm hôm nay của ngươi!” Tử Khuynh trong mắt tràn đầy quyết tuyệt.
Nhược Nhi nghe vậy liền lần nữa giơ kiếm lên, hung hăng bổ về phía Tử Khuynh.
“Phanh.” Thân thể rạn nứt, máu đỏ vẩy ra, vào lúc Tử Khuynh lựa chọn tự nổ, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, nàng cũng muốn lôi bọn địch nhân xuống địa ngục theo!
——————————————
“Ta đánh, đánh chết thứ yêu nghiệt này!”
Bịch bịch, mọi người xúm nhau lại hung hăng đánh một trận, bàn tay nắm lại hung hăng đánh xuống một nữ hài đang một mình cuộn tròn lại một góc.
Thân thể đơn bạc liền nhịn không được khiến người ta thương tiếc, nhưng vào giờ khắc này, một đám người lại vây quanh đánh nữ hài!
“Yêu nghiệt! Yêu nghiệt, đánh chết yêu nghiệt!” Mọi người trong miệng không ngừng nhắc lại một câu, động tác đánh vẫn chưa ngừng lại, một quyền một chân, mọi người đánh đến hưng phấn, đánh đến hăng say.
“Ah.” Toàn thân đau đớn khiến cho Tử Khuynh phát ra tiếng kêu thống khổ, đáng tiếc, thanh âm mỏng manh, những người đánh đến Hưng phấn cũng không nghe được, nếu nghe được, bọn họ cũng không dừng tay. Tử Khuynh hô đau một tiếng, chỉ khiến bọn họ đánh càng thêm hăng say.
Đau, toàn thân trên dưới đều đau, bất quá, điều khiến Tử Khuynh ngoài ý muốn là thân thể của nàng cư nhiên lại không vỡ vụn, thân thể hoàn toàn không bị gì, thậm chí tim đập cũng rất bình thường.
Không đúng, đây không phải là nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.