Câu nói này lập tức đánh trúng điểm đau của Lâm Mộng.
Tất cả sự tức giận hôm nay của cô ta bổng dâng trào. Con khốn này sao cô dám chế nhạo tôi?
“Cô cho rằng cô là ai chứ? Lâm Mộng hét lớn, “Cô là một tiểu tiện nhân, sao lá gan lại lớn thế hả? Cô có xứng để nói chuyện với tôi không hả?”
Lâm Thanh nhếch môi, trong mắt hiện lên đầy sự nham hiểm.
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là một ngôi sao và là bạn gái của Lăng Thần. Còn cô thì sao? Lâm Mộng chỉ và cô: “Đồ tiện nhân.”
Lâm Thanh cũng không cần nói gì thêm, trực tiếp ngẩng đầu lên...
“Bụp!”
Giáng một cái tát thẳng vào mặt của Lâm Mộng!
“Cô dám đánh tôi? Lâm Thanh, con khốn không biết xấu hổ này, sao cô dám đánh tôi?”
“Bụp!”
Vừa dứt lời, cô ta lại nhận thêm một cái tát nữa thẳng vào mặt.
Cú tát này khiến Lâm Mộng loạng choạng lùi về phái sau và suýt ngã.
Với cái tát này, Lâm Thanh đã dùng hết sức lực, khiến trên mặt Lâm Mộng hiện rõ năm ngón tay.
“Con khốn này, ta sẽ đánh ngươi!” Nói xong, Lâm Mộng chuẩn bị xông tới.
Lâm Thanh đứng yên, cô định dạy cho Lâm Mộng một bài học, tốt nhất là khiến cô ta một tuần không thể ra bên khỏi giường.
Tuy nhiên, Trước khi Lâm Thanh kịp hành động, đã có một bóng người đừng trước mặt cô.
“Cô Lâm, xúc phạm người khác là vi phạm pháp luật.”
Đó là Trần Nham.
Lâm Mộng ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-oi-tinh-day-di-me-la-anh-trang-dem-do/3546305/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.