Khi Akhtar chỉ còn một chút nữa là đặt môi mình xuống môi anh thì đầu anh nhanh chóng lại xoay sang hướng khác.
"Muốn chết?" Chất giọng trầm khàn, đầy mị hoặc của anh lại vang lên, đập vào lòng mọi người.
Akhtar kinh ngạc đến mức suýt nuốt luôn viên ngọc kia, trợn mắt.
"Không thể nào" Giọng ả ta không dám tin.
Nhiếp Khuynh Ngang đã thức tỉnh từ lúc mà ả giáng từng bạt tay vào mặt cô, nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn đến nổi bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, chỉ để xem ả sẽ làm gì tiếp theo đến khi ả muốn hôn anh thì anh mới bất giác xoay mặt đi.
Nhiếp Anh Lạc cũng ngẩng phắt lên nhìn, đôi mắt long lanh. Anh cũng nhìn lại cô, cho cô một ánh mắt trấn an 'Đừng sợ'.
"Hừ, Iran ra đây" Akhtar hừ lạnh.
Sau tiếng gọi đó, người đàn ông có nét đẹp ấm áp tựa gió xuân trong hai ngày qua vẫn luôn ở bên cạnh Nhiếp Anh Lạc bước ra, cung kính cúi đầu trước Akhtar.
"Cậu đến đánh cô ta cho tôi" Akhtar chỉ về hướng cô quát.
"Được" Iran gật đầu rồi xoay gót thẳng hướng về phía cô.
"Anh vẫn giữ ý định như vậy" Khi Iran bước đến gần, Nhiếp Anh Lạc chỉ nhếch môi nhả ra một câu nhiều hàm nghĩa rồi nhắm mắt chờ đợi cái tát tai, từng cú đấm vào chính thân thể mình.
Mà Iran sau khi nghe được lời nói của cô hơi dừng lại một lát. Anh ta kinh ngạc, cô nhận ra sao? Nhưng...
"Nhận ra rồi thì cô có thể thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452184/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.