"Lạc Lạc, đừng hồ nháo nữa"
"Tôi hồ nháo, anh nói hay nhỉ? À, mà quên tòng phạm như anh thì biết cái gì" Càng nói âm giọng của Anh Lạc càng dè bĩu, khinh thường. Gân xanh trên trán của Nhiếp Khuynh Ngang cũng nổi lên tầng tầng lớp lớp, anh nắm chặt bàn tay kiềm nén cơn tức giận.
Bỗng dưng anh cúi xuống, ngắm chuẩn vị trí môi cô mà hôn xuống. Anh Lạc bị đánh úp bất ngờ cứng đờ không kịp phản ứng liền bị anh túm gọn hai tay, cả người đều bị anh kiềm kẹp.
Anh mút lấy đôi môi căng mộng ngọt ngào của cô, lưỡi đưa ra cậy tách môi để luồn vào trong, nhưng hai hàm răng của cô lại cắn chặt. Cô cự tuyệt anh, giẫy giụa nhưng sức cô không thể nào cự lại sức anh nên cô chỉ có thể phản kháng bằng cách này.
Anh đưa hai cánh tay của cô cố định bằng một tay trên đầu, tay còn lại luồn vào áo bệnh nhân tìm đến đôi gò bồng khiến anh mê mệt kia mà xoa nắn. Anh liên tục khiêu khích nụ hoa nhạy cảm khiến cô phải khó chịu muốn mở miệng lên tiếng mắng bảo anh dừng lại. Nhưng cái anh muốn chính là cô mở miệng ra liền đưa lưỡi vào trong quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, ngọt ngào của cô, ngang nhiên càng quấy một vòng trong khoang miệng.
Cô như bị mê hoặc bởi nụ hôn của anh, dần dần cũng thôi cự tuyệt chấp nhận anh. Mà Nhiếp Khuynh Ngang ban đầu chỉ muốn hôn cô rồi thôi, nhưng bây giờ đã làm quá đà không thể dừng lại được nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452131/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.