"Anh Lạc à, em mau mau thu dọn về đi thôi, đừng có làm khó Phùng Nguyên anh nữa có được không?" Phùng Nguyên đứng một bên giường bệnh nhìn cái người đang ngồi trên giường không chịu trở về.
"Anh ta cứ nhất quyết phải bắt ép em như vậy à?" Anh Lạc bực dọc.
Hai người cứ người một câu lằng nhằng mãi một lúc lâu vẫn chưa giải quyết được gì. Thanh Khê đứng bên cạnh mà chỉ muốn đi tới đánh cho Phùng Nguyên một trận, quen biết cô lâu như vậy lại không biết cái tính cứng đầu này cũng chỉ có Nhiếp Khuynh Ngang mới có thể trị, hắn đứng khuyên mãi như vậy cũng chỉ như bát nước đổ đi.
"Ây da, hôm nay anh đến trễ vì..." Bỗng ngoài cửa phòng bệnh được ai đó mở ra, sau đó là âm giọng trầm đặc trưng của Cố An Ngôn, nhưng khi nhìn thấy có Phùng Nguyên đứng bên cạnh giường của cô liền im bặt.
"Cố tiểu thiếu gia, hôm nay phiền phức cậu một chuyến rồi. Vì Anh Lạc đang chuẩn bị về nhà nên mong cậu cũng trở về nhà càng sớm càng tốt đi ạ" Phùng Nguyên trở về với dáng vẻ nho nhã đứng thẳng, lưng hơi khom.
"Phiền phức gì chứ, để tôi tiễn em ấy về" Cố An Ngôn lúc này mới phất phất tay ý bảo không sao rồi cầm giỏ cam đi đến bên giường của cô.
"Hừm..." Phùng Nguyên hừm nhẹ nhìn Cố An Ngôn rồi quay qua tính mở miệng lãi nhãi với cô nữa thì Anh Lạc giơ tay lên đánh vào vai anh ta một phát rõ đau.
"Biết rồi, anh nên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452129/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.