Cạch
Anh Lạc còn chưa kịp trả lời của đã nghe một tiếng cạch, Tần Tinh phát giác đầu tiên liền nhanh chóng lẩn trốn vào trong tủ quần áo của cô.
Anh Lạc không nhanh được như vậy nên đành quyết định ngồi yên trên ghế, ngã lưng ra phía sau nhắm mắt.
Nhiếp Khuynh Ngang nửa đêm còn ở trong thư phòng làm việc không an tâm về cô nên mới chạy đến xem thế nào, mở cửa ra nhìn lên giường không thấy bóng dáng của cô đâu, trái tim khẽ run rẩy nhưng khi thấy cô ngồi trên ghế thì anh lại như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
"Anh cứ đứng mãi ở trước phòng của tôi cũng thật là bất lịch sự"
Bên ngoài liền 'rào' mưa lớn như trút nước bắt nhịp sau khi cô vừa dứt câu, khiến không gian cũng bị ảnh hưởng mà trở nên lạnh lẽo, đáng sợ.
Anh như phát giác được thứ gì đó sau khi thấy màn cửa sổ của cô được kéo lại có phần vội vàng chưa kéo hết. Anh rất quen thuộc với cái sở thích... à không, cái thói quen của cô, màn lúc nào cũng phải đóng thật kín vì cô chính là một con mèo lười sợ ánh nắng buổi sáng.
Nhiếp Khuynh Ngang không nói một lời liền đi vào trong xem xét, nhìn ngó bốn xung quanh. Đến khi nhìn đến cái tủ đồ ở góc phòng anh mới đi chậm chạp về phía nó.
Mà Anh Lạc cũng đã mở mắt ra khi phát hiện anh đi vào phòng, đầu óc cô căng ra khi thấy anh bước từng bước nhẹ về phía tủ đồ, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452124/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.