Ngày hôm đó, ngọn lửa nổi lên rất xinh đẹp, rất sáng trong đêm tối nhưng nó lại mang đi toàn bộ nụ cười, nguồn sống, tất cả của anh đi. Trái tim rỗng tuếch cũng như bị chôn vùi tại nơi biển lửa cùng cô. Bóng tối lại bao trùm lấy anh, trong cơn mơ anh lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào còn văng vẳng bên tai, còn ngửi thấy được mùi cam dịu nhẹ đặc trưng của cô khiến lòng anh mỗi lúc như vậy đều đau nhói.
Giật mình từ trong giấc mộng, trên trán Nhiếp Khuynh Ngang lấm tấm mồ hôi, lòng ngực vì hít thở mạnh mà lên xuống liên hồi. Đến khi bình tĩnh lại anh mới ngồi thẳng lên tựa vào thành giường, mở đèn ngủ lên sáng trưng.
Đưa đôi mắt nhìn tấm ảnh để bên cạnh, cầm lên vuốt vuốt rồi cười mỉm.
"Đã hai năm rồi đấy, em có khỏe không?"
"Anh thì vẫn như vậy vẫn rất ngoan ngoãn đợi em trở về đấy"
"Em mau trở về đi có được không, Lạc Lạc?"
"Căn phòng này cũng sắp phai đi mùi hương của em rồi, em không còn yêu anh, không nhớ anh sao?"
"Em mà còn không trở về là anh sẽ đi tìm mẹ kế cho em đấy, mau về mà giữ lấy anh đi này"
"Mấy cái cây cam Cố An Ngôn tặng cho em sinh nhật năm 18 tuổi đấy, em xem bọn chúng như bảo bối giờ nó đã không còn nghe lời anh nữa không còn xanh tươi, khỏe mạnh nữa. Em mau về chăm sóc cho nó đi"
"Anh cũng đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452103/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.