"Hả?"
Không đợi chú ấy từ chối, tôi đã trực tiếp nhón chân bá cổ của chú ấy, kéo mặt của chú ấy vào camera của tôi, vui vẻ giơ tay hình chữ V.
Tách...
Huhu, mẹ ơi! Con chụp ảnh chung với siêu sao quốc tế rồi!
Sau khi chụp xong, tôi để gậy bóng chày xuống, đưa cho chú ấy một cây bút.
Tôi quay lưng về phía chú ấy, điên cuồng xum xoe với chú ấy, xin chú ấy kí tên của chú ấy lên lưng tôi.
Chú ấy không để ý đến tôi, con ngươi hẹp dài liếc tôi một cái: "Cô gái, xin cô hãy tự trọng."
Trong giọng nói trầm thấp của chú ấy mang theo ý không vui.
Dứt lời, chú ấy liền xoay người rời đi luôn.
Tôi nhìn theo bóng lưng của chú ấy dần dần biến mất trên con đường nhỏ vắng lặng, tiếc nuối lắc đầu.
Thiên Vương chính là Thiên Vương, chỉ dựa vào bóng lưng mảnh khảnh này thôi cũng có thể nhận được sự đau lòng của vô số fan mẹ.
Chỉ là kết quả đáng tiếc thôi...
4. Sau khi lên lầu, tâm trí của tôi vẫn ở trên người của đại lão Tạ Vũ như cũ.
" Hảo Độc, cậu đã từ chối Tạ Vũ hộ tớ chưa?"
Mẹ chớp chớp đôi mắt to long lanh ngập nước của bà ấy, lễ phép hỏi.
Lúc này tôi mới nhớ ra tôi quên mất chính sự rồi!
Phía sau lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, vội vàng hèn mọn nhận lỗi: "Con... con... quên mất rồi, con xin lỗi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-thanh-bac-cua-toi/3328038/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.