Bởi vì quá mức kinh ngạc, chỉ số thông minh của Lục Vãn tạm thời offline.
Trần Niệm Khanh cảm thấy cô gái này phát ngốc cũng rất dễ thương, cậu đưa đồ uống đang cầm trêи tay chạm lên trán cô.
Lục Vãn bị lạnh nên hoàn hồn, lùi về phía sau một bước, hỏi: “Cậu làm gì thế?”
“Ngốc.”
Lục Vãn duỗi tay ra, nói một cách bất đắc dĩ: “Không phải là tôi ngốc mà là các cậu không bình thường. Tôi phải về nhà rồi, tạm biệt.”
“Vậy đã đi rồi à?”
Lục Vãn dùng thái độ vò đã mẻ thì không sợ rơi hỏi lại: “Vậy tôi không đi, cậu có thể giúp tôi việc này sao?”
“Hôm nay… không phải tôi vừa giải vây giúp cậu à?”
Lục Vãn: “Đó chỉ là giải vây nhất thời, hay là cậu làm người tốt thì tốt cho trót, giải vây lâu dài giúp tôi? Cậu xem, Tô Nhiêu là em họ của cậu, vậy người anh như cậu cũng nên có trách nhiệm nha.”
Đôi mắt của Trần Niệm Khanh đen như mực: “Nói hươu nói vượn, sao cậu không nói, tôi nên có trách nhiệm với cậu?”
“Ồ, vậy mời đại thần chịu trách nhiệm với tôi nhé?”
Tim Trần Niệm Khanh đập lỡ một nhịp, yên lặng nhìn cô gái trước mặt.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy hơi khô nóng.
“Tôi biết mà, thôi thôi, tôi về nhà đây, hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
Lục Vãn vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Cô không thích uống nước ngọt nhưng cầm trêи tay vào mùa hè thì rất mát.
Lục Vãn giơ tay lên, học động tác đặt lên trán mình của cậu, rất sảng kɧօáϊ.
Trần Niệm Khanh vẫn luôn nhìn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-giau-co-va-anh-trai-luu-luong-hang-dau-cuoi-cung-cung-tim-thay-toi/1696780/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.