Nháy mắt đã đến thứ Bảy.
Buổi sáng Lục Vãn bò dậy đọc tiếng Anh nửa tiếng rồi xuống tầng ăn bữa sáng, sau đó trở về phòng làm hai bộ bài thi.
Hôm nay Triệu Giai Ninh nghỉ ngơi không đến công ty, bà thấy con gái vẫn buồn chán ở trong phòng vào cuối tuần, cả buổi sáng chưa ra ngoài, bà không yên tâm nên đi qua gõ cửa.
“Thư Thư, gái cưng ơi, ra ngoài hít thở không khí đi, mẹ muốn gặp con một chút.”
Lục Vãn vừa mở cửa vừa ngượng ngùng nói: “Con xem mấy thứ, không để ý tới thời gian.”
“Mau xuống lầu đi, mẹ ép nước trái cây, con nên nghỉ ngơi đi, bố con cũng ở dưới đó.” Triệu Giai Ninh sờ đầu con gái.
Triệu tổng sát phạt quyết đoán trêи thương trường chỉ là một người mẹ dịu dàng khi ở nhà.
“Vâng ạ.”
Lục Vãn đi xuống lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy có một tên vô lại đang nằm trêи ghế sô pha như cá mặn*.
*Cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ.
Lục Bất Du mặc một chiếc quần đùi, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, giống như một biểu ngữ tâm linh* hoạt sắc sinh hương**.
*Biểu ngữ tâm linh: cờ cổ để thu hút linh hồn người chết.
**Hoạt sắc sinh hương: thường để miêu tả vẻ đẹp diễm lệ của phụ nữ.
Cho dù là đàn ông cũng không thể rời mắt khỏi chân của anh.
Lục Bất Du quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-giau-co-va-anh-trai-luu-luong-hang-dau-cuoi-cung-cung-tim-thay-toi/1696779/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.