Trước đây Lục Vãn mặc áo sơ mi, quần đùi kiểu thể thao, giày vải mua đại bên đường còn có thể được rất nhiều người khen "đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp".
Nhưng không phải.
Chiều cao của cô không thể mặc đồ phong cách đồ Nhật dễ thương, hoa hòe hoa sói, ngọt ngào được.
"Kiểu tóc, nhất định là kiểu tóc!"
Lục Vãn hì hục chạy lên lầu tìm tóc giả, có lẽ là tóc dài thì sẽ không sao nữa.
Tối qua cô giặt tóc giả rồi phơi ở bên ngoài, lúc này đang phơi ở bên ngoài.
Lục Vãn chạy đến ban công, trống không, không có gì cả?
Không lẽ bị gió thổi bay mất rồi?
Một việc ngoài ý muốn làm cho người vốn không sung túc như cô đã rét vì tuyết lại giá vì sương*.
*Gần như câu đã nghèo lại gặp cái eo của mình.
Dường như hoàng hôn chói mắt hơn rồi.
Lục Vãn nghĩ thử, dù là bị thổi bay thì chắc cũng chỉ rơi ở gần đây thôi, sau khi căn cứ theo chiều gió, ước chừng tốc độ gió, độ cao để tính toán, cô nằm nhoài trêи lan can, cố gắng rướn cổ nhìn lên.
Trong bụi cỏ của sân bên phải có một cục màu đen khả nghi!
Cô xuống lầu chạy ra ngoài như gió, quăng lời hỏi thăm của Lục Bất Du ra sau đầu.
——
Lục Vãn đứng lại, hình như bên trong không có người.
Cô nhớ tối qua căn nhà này không hề mở đèn.
Vấn đề đến rồi đây, nếu như hôm nay chủ nhà cũng không có ở nhà thì tóc giả của cô phải lẻ loi chờ bên ngoài cả đêm sao?
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-giau-co-va-anh-trai-luu-luong-hang-dau-cuoi-cung-cung-tim-thay-toi/167102/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.