Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ truyền vào trong tai: "Mỹ Châu, con khỏe chút nào chưa?"
Là mẹ đang gọi cô? Chẳng những gọi mà còn sờ mặt cô, cảm giác rất rõ ràng. Quái lạ, chẳng lẽ thành quỷ cũng có cảm giác à?
Lưu Mỹ Châu gắng sức mở mắt ra, vừa thấy mặt mẹ già liền phát hiện có cái gì đó không đúng, sao lại trẻ đi vài tuổi vậy? Chỉ có một thứ không thay đổi, tay mẹ già vì thường làm nhiều mà chai sạn, sờ lên mặt cô có hơi đau, nhưng ở thời khắc này, cô chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Mẹ....Rốt cuộc con đã chết chưa ạ?"
"Phi phi phi! Thời tiết nóng quá bị cảm nắng mà thôi, cái gì mà chết hay không? Con bé này nói lung tung!" Lâm Ngọc Trân vừa nghe con gái nói lời xui xẻo, liền giơ tay chọc chọc trán cô.
"Dạ?" Bị cảm nắng? Lưu Mỹ Châu cúi đầu quan sát, sao mình lại mặc quần áo mùa hè? Lúc cô ngã xuống lầu rõ ràng là mùa đông, cô còn nhớ rõ mình mặc áo choàng dài, chẳng lẽ cô xuyên qua thời không?!
Lâm Ngọc Trân nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của con gái, liền cầm khăn lông lau mồ hôi giúp cô, trấn an nói: "Được rồi, đừng ngẩn người nữa, cũng đã thi cử xong rồi, con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi mấy ngày. Mẹ đi lấy nước trái cây cho con."
Thi cử? Thi cử gì? Tầm mắt Lưu Mỹ Châu đảo một cái, nhìn lịch tháng trên tường vậy mà mới có ngày mùng ba tháng bảy, hơn nữa còn là ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-mac-nguoi-dan-ong-kia/3253644/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.