Ngày qua ngày, mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua như thế, sau khi Chung Ly tới Pháp cũng không hỏi Chu Tô câu nào về chuyện tại sao lại dấu diếm bệnh tình hay bất cứ câu hỏi nào tương tự như vậy, cũng không bi thương giống như trong tưởng tượng của Chu Tô.
Chung Ly rất bình tĩnh, luôn theo cô lúc làm trị bệnh bằng hoá chất, khuyên Chu Tô uống thuốc, thỉnh thoảng kéo tay cô đi dạo, còn nói mấy chuyện giống như màu đông ở nước Pháp thực ra cũng không khác màu đông ở Bắc Kinh là bao hay đồ ăn Châu Âu đúng là không thể nào nuốt nổi, so với đồ ăn Mỹ còn khó ăn hơn.
Những lúc như thế, Chu Tô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, còn nói mỗi lần người giúp việc người Pháp bưng mấy bát cháo hay súp bưng đến, cô đều cảm thấy buồn nôn.
Chung Ly quay đầu lại nhìn Chu Tô, sau đó chỉ ừ một tiếng.
Ngày thứ hai, cô giúp việc người Pháp đó bị sa thải. Chu Tô cảm thấy Chung Ly làm thế là hơi quá nên có nói với anh cho dù có đổi người thì cũng như vậy cả thôi, dù sao họ cũng sẽ nấu đồ ăn Pháp. Cằn nhằn vậy nhưng trong lòng Chu Tô lại cảm thấy khá vui vẻ, bởi vì Chung Ly quan tâm đến mình từng chi tiết, cho dù là những điều cô vô tình nói ra cũng được anh ghi nhớ kỹ.
Chung Ly nghe, cũng chỉ sâu xa đáp một tiếng, lần này Chu Tô lại tò mò, thật không biết anh lại tính toán gì nữa đây.
Vài ngày sau, Chung Ly bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489426/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.