Thân thể nho nhỏ yếu ớt đi xuyên qua trên đường phố, thỉnh thoảng tránh qua cái gánh của người bán hàng rong, thỉnh thoảng theo đuôi kiệu mềm đi qua phố. Qua đầu đường này là đến đường lớn rồi, Lạc Lạc đi nhanh hai bước muốn đi tới chỗ kiệu mềm, không ngờ cảm thấy bên eo căng thẳng, lòng bàn chân giẫm hụt, hẳn là bị người gắp lên ngựa.
Lạc Lạc hoảng hồn, quay đầu nhìn lại thì thấy chính là khuôn mặt Từ Kiêu Đình cười như không cười. “Từ công tử, huynh đang làm gì thế? Làm ta sợ muốn chết.”
“Là muội làm huynh sợ muốn chết thì có, cỗ kiệu này suýt nữa đè lên muội đó biết chưa!” Lạc Lạc nhìn theo ánh mắt Từ Kiêu Đình, mới vừa rồi nàng đi theo kiệu mềm vừa đúng dừng ở ven đường, cỗ kiệu ngửa ra sau, người bên trong kiệu vén mành đi ra. Vừa rồi Lạc Lạc chỉ một lòng nhìn đường, không phát giác cỗ kiệu giảm tốc độ, hẳn là muốn dừng kiệu. Chỉ là coi như kiệu mềm ngửa ra sau cũng đè không tới nàng, Từ Kiêu Đình nói quá lên, nhưng Lạc Lạc lại không tốt nói quá mức, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm trong miệng hai tiếng cảm tạ.
“Muốn đi đâu? Bộ ca ca muội yên tâm để mình muội một người từ trong nhà đi xa như vậy sao?” Trong giọng Từ Kiêu Đình có chút giận trách.
“Huynh làm sao biết ta từ trong nhà đi ra?” Lạc Lạc quả quyết tìm được ý tứ trong lời nói của Từ Kiêu Đình.
Từ Kiêu Đình dĩ nhiên không thể thừa nhận là hắn định thừa dịp Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579955/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.