Lí Mặc sợ đến không nói năng mạch lạc được, nghe được Mai Vô Quá hỏi chuyện mình bị khi phụ như thế nào thì đỏ mặt cúi đầu. Nghi ngờ của Mai Vô Quá đã sáng tỏ, không hỏi nữa. Hai người trở về phòng của quan coi ngục, Lí Mặc trong lòng vẫn sợ hãi lo lắng như cũ.
Mai Vô Quá ngồi yên lặng không lên tiếng, đứa nhỏ này cần một quá trình, một quá trình từ dê con biến thành sói, giống như mình đã trải qua năm xưa. Hắn nhất định rất sợ, đúng như cái cảm giác năm xưa mình bị buộc phải mù quáng, thừa dịp thập bát sư huynh không chú ý mà đâm mù cặp mắt kia… Sợ. Một thiếu niên khi đã bị bức đến đường cùng, cứ như vậy làm việc nghĩa không chùn bước, từ đó về sau hắn liền biết rằng, thế giớ này chỉ thể nghe được thanh âm của quả đấm.
“Ngươi ở nơi này đã được bao lâu?” Mai Vô Quá hỏi.
“Hai… Hai năm rồi, mười bốn… bốn tuổi liền tới.” Lí Mặc cúi thấp đầu ngước mắt nhìn Mai Vô Quá: “Mai đại ca, huynh không sợ bọn họ ra… ra… ra tù xong đi tìm huynh sao?”
“Đó là một trọng phạm, ra hay không còn phải bàn sau. Đem hắn giải quyết, về sau sẽ dễ dàng hơn.” Mai Vô Quá dừng một chút: “Chỉ có mạnh hơn kẻ khác, mới không bị khi phụ, thật chưa gặp qua quan coi ngục nào uất ức hơn ngươi.”
Lí Mặc ngượng ngùng cúi đầu cười cười.
“Lí Mặc, Cát Hổ! Chúng ta tới thông báo, mau đem hắn mang tới công đường đi.” Ngoài cửa có hai nha dịch tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579954/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.