Tôi cứ nghĩ ông già đã mừng chúng tôi hai trăm triệu thì hôm cưới chắc chắn ông sẽ không tới, và Ngũ Nguyệt Vi cũng không đến. Nhưng đúng lúc tôi và Hạ Trường Ninh chuẩn bị đi trăng mật thì Ngũ Nguyệt Vi tới.
Thấy cô ta tôi lại cảnh giác theo thói quen.
Ngũ Nguyệt Vi mặc một chiếc lụa tay rộng màu lục nhạt, làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Tôi nhìn vào tay Hạ Trường Ninh chằm chằm. Lúc mở cửa nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vi, hắn vỗ vai cô ta và cười to: “Vi, anh tưởng em không tới thật chứ”.
Ngũ Nguyệt Vi trừng mắt nhìn, hất tay hắn ra rất hợp ý tôi: “Đã lấy vợ rồi, đừng tùy tiện thế, cẩn thận không Phước Sinh ghen đấy”.
“Cô ấy ghen mới tốt! Không ghen tức là không để ý tới anh. Đúng không Phước Sinh?”
Tôi gượng cười mời Ngũ Nguyệt Vi vào nhà rồi vội vàng đi pha trà, trong lúc đó vẫn vểnh tai lên nghe động tĩnh ngoài phòng khách.
“Cái gì? Em... được rồi, cứ như thế đi!”
Hắn đang nói gì thế?
Tôi mang trà vào phòng khách coi như không có chuyện gì, Ngũ Nguyệt Vi nhìn tôi vui vẻ nói: “Cảm ơn”, không hề có ý ghen tị hay không vui gì. Đột nhiên tôi nhớ lại lần Ngũ Nguyệt Vi nói với tôi, cô ta đã yêu người đàn ông khác.
Tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn người đàn ông đã hy sinh thân mình để thu nhận Ngũ Nguyệt Vi.
Tôi tò mò hỏi cô ta: “Sao cô không dẫn bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-u-co-ma-doi-den-kiep-sau/2205550/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.