Tôi bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, mở mắt ra, Hạ Trường Ninh đang dựa vào đầu giường xem tạp chí. Chắc hắn đã tắm rửa rồi, râu ria đã cạo sạch. Căn phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, những chai lọ trồng dây leo trên bệ cửa sổ đã không còn nữa, bây giờ nhớ lại vẫn thấy đau lòng.
Hồi đó khi đi chợ hoa, mấy cây hoa này được xếp đầy ghế sau. Dọc đường đi tôi cứ nhìn về phía sau, bắt hắn lái xe thật chậm vì sợ làm vỡ, kết quả lại bị tôi ném vỡ hết như ném mấy hòn đá.
Thấy tôi đã tỉnh, hắn đặt tờ tạp chí xuống rồi mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Mắt sưng lắm, để anh lấy túi đá chườm cho em”.
Hắn đứng dậy lấy túi đá trong ngăn đá ra. Tôi lắc đầu nói: “Em đi vệ sinh”. Chân không cử động được, giờ tôi mới nhớ chân mình đã bị thương.
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi cúi xuống cởi băng gạc. Hạ Trường Ninh ngăn tôi lại rồi bế tôi lên: “Ngốc! Bao nhiêu mảnh thủy tinh trên mặt đất như thế mà không nhìn thấy à?”
Tôi không nói gì. Trách ai được?
Ngồi trên bệ rửa tay xong tôi cúi đầu tháo băng, lòng bàn chân bị rách một vết, tôi nhón mũi chân tập tễnh đi ra ngoài.
“Bảo em đừng đi!” Hắn đỡ tôi rồi bế tôi lên giường, sau đó lấy Vân Nam bạch dược cẩn thận rắc lên vết thương rồi băng bó lại.
“Chân em tê hết rồi, anh trói em suốt một đêm à”. Tôi lại bắt đầu tủi thân.
Hạ Trường Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-u-co-ma-doi-den-kiep-sau/2205549/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.