"Hoa Kỳ Tâm, em mới có 17 tuổi thôi!"
Anh tức giận hét lên.
"Thầy Vũ, 17 tuổi là tuổi đã biết yêu! Đã thế thầy còn suốt ngày lượn lờ trước mặt em, bảo em làm sao mà..."
"Ai lượn lờ trước mặt ai cơ?"
Anh tức quá, từ trên ghế đứng bật dậy.
Cái bàn đáng thương lại lún thêm một mảng.
"Dĩ Phàm, con làm gì đó? Tự nhiên đấm bàn như tên côn đồ là sao?"
Bà Vũ ôm lấy Kỳ Tâm như gà mẹ bảo vệ gà con, nhẹ nhàng hỏi:
"Con không sao chứ?"
"Dạ con không sao đâu bác..."
"Đừng khóc đừng khóc...Dĩ Phàm, con học ở đâu cái kiểu quát mắng dọa nạt học sinh thế hả?"
"Mẹ à, con đâu có!"
Anh oan ức thanh minh.
"Đừng biện hộ nữa! Con nghe đây, nếu để mẹ biết con còn bạo hành học sinh nữa, thì đừng gọi mẹ là mẹ!"
Bà Vũ nghiêm túc nói, tức giận bỏ đi.
"Anh hai, anh thấy chưa? Chúng ta sắp mất mẹ rồi! Oa huh u..."
"Dĩ Việt! Trật tự đi! Đàn ông con trai gì mà hở tí là khóc!"
Lại có tiếng nói từ trên lầu vọng xuống:
"Còn quát mắng em nữa hả? Dĩ Phàm, tối nay con nhịn đói đi là vừa!"
Vũ Dĩ Phàm khó khăn nuốt cục tức vào bụng, quay sang nhìn hai cặp mắt nai con vô tội của Kỳ Tâm và Dĩ Việt, trong lòng chỉ muốn treo ngược hai đứa nhóc này lên ngọn cây.
"Hai đứa, lấy sách vở ra học bài!"
"Thầy Vũ, em không ngồi học chung với thằng quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009201/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.