Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Bố à bố! Rõ ràng thầy Vũ đến gặp con mà!" Cô giãy nảy lên. "Cái gì mà gặp con? Rõ ràng là gặp bố!" "..." "Có phải không Tiểu Vũ?" Hiệu trưởng Hoa quay sang anh cất giọng thân thiết hỏi. "Dạ? Hiệu trưởng mới gọi tôi là...là.." "Tiểu Vũ, bộ cậu không phải họ Vũ à? Tôi gọi sai à?" "Dạ không không...hiệu trưởng rất đúng ạ..." "Tiểu Vũ, mau ngồi xuống làm ván cờ, hà hà..." "..." "Tiểu Vũ, hay là cậu chê ông già này cổ hủ? Vậy thôi cậu mau về đi, đám trẻ các cậu tôi không theo kịp được nữa..." Kỳ Tâm: "..." Bố à, bố đã sớm biên kịch kiêm đạo diễn chương trình này từ lâu rồi phải không? Cô quay sang nhìn anh: "Thầy Vũ, không được mắc bẫy! Tuyệt đối không được!" Cô đâu biết là anh bị bố cô "ghim" từ lâu rồi, chạy đi đâu cho thoát. "Kỳ Tâm, con còn chưa đi à? Con lớn rồi mà hư quá vậy?" "..." Kỳ Tâm bị đuổi về phòng rồi, chỉ còn lại mình anh "lâm trận" với ngài hiệu trưởng tai quái. "Bây giờ chúng ta đánh cờ phải không ạ?" Anh ngu ngơ hỏi. Hiệu trưởng Hoa nhìn vẻ mặt đần độn của anh, hai tay bóp chặt nắm đấm. Không hiểu sao ông cứ muốn táng cho thằng nhóc này mấy cú nhỉ? "Không muốn chơi thì cậu có thể đi về!" "..." Anh lau lau mồ hôi trên trán, sao tính khí hiệu trưởng cứ thất thường như phụ nữ thời kì mãn kinh vậy? Anh nóng lòng muốn biết Kỳ Tâm thi cử ra sao cơ! Muốn đánh cờ thắng hiệu trưởng đại nhân sao? Nằm mơ đi! Nghĩ vậy nên anh cố tình thua cho nhanh. Nhưng một lúc sau, anh khóc dở mếu dở vì thấy hiệu trưởng Hoa không chịu ăn quân cờ nào của anh cả. Cứ như thế, anh cứ nhường, còn hiệu trưởng Hoa thì cứ cho quân đi vòng quanh bàn cờ. Ván cờ đánh từ chiều đến tối vẫn chưa xong. Anh mệt rã người, suýt nằm bò luôn lên bàn cờ, muỗi đậu trên mặt cũng không thèm đánh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau