"Này này Tiểu Vũ, mau dậy nào, còn chưa xong một ván cơ mà!"
Hiệu trưởng Hoa lay lay anh dậy, ông nở một nụ cười rất...gian tà.
"..."
"Thanh niên trai tráng gì mà yếu đuối vậy? Mạnh mẽ lên! Quyết tâm lên!"
"Hiệu trưởng, em muốn hỏi một câu, có phải thầy đang trả thù em chuyện ngày xưa? Thầy đáng kính, chuyện qua lâu rồi mà..."
Anh gãi gãi đầu, cất giọng nịnh nọt.
"Chuyện ngày xưa gì chứ? Tôi không phải kẻ thù dai đâu!"
Hiệu trưởng Hoa vẫn nở nụ cười gian tà, quan sát biểu cảm đau khổ của anh.
Thằng nhóc thối tha, tôi không tính chuyện năm xưa, nhưng chuyện năm nay thì cần phải tính nhiều lắm đấy!
Anh vò đầu bứt tóc, lạy chúa trên cao, xin người hãy cho con biết phải làm sao mới vừa lòng vị đại nhân này đây?
Anh cắm đầu vào bàn cờ nghiên cứu một lúc, rồi lại ngẩng lên nhìn vị đại nhân tai quái.
Ông vẫn cười cười, nụ cười rất "thân thiện", đã vậy còn động viên cổ vũ anh nữa.
Anh nghiến răng, giờ thì anh đã hiểu, gen lầy lội của Kỳ Tâm do ai truyền cho rồi.
Ông ấy căn bản là không muốn anh gặp Kỳ Tâm, cố tình kéo dài ván cờ, không cho anh thắng cũng không cho anh thua.
Đúng là thực lực thâm hậu mà.
Đã đến nước này, anh đành giở bí kíp cuối cùng của anh ra vậy. Ông ấy muốn chơi, anh sẽ chơi cùng ông ấy. Người có tuổi mà, ngồi lâu chắc chắn sẽ thấy mỏi.
Anh sẽ ngồi ỳ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009176/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.