Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Thằng ăn hại! Tao không nhanh chẳng lẽ trơ mắt nhìn mày ức hiếp con dâu tao sao?" "..." Con không cố ý mà! "Khổ thân con bé, không biết mẹ đến có khuyên được nó không, với lại mẹ đến đó cũng không tiện lắm..." "Mẹ còn đắn đo cái gì, mặt mũi gì tầm này nữa, mẹ sắp mất con dâu rồi đó!" Dĩ Việt nhìn thái độ đắn đo của bà Vũ thì sốt ruột thay anh trai, gào ầm lên. Anh ngồi ngốc một chỗ nhìn thằng em mình cảm động không thôi. Nó còn biết nói giúp anh sao! Xem ra vợ anh, khụ, Kỳ Tâm rất được gia đình anh yêu quý... "Mày còn chưa được giờ đi nữa sao! Cái thằng ăn hại này!" Bà Vũ tức giận cầm cây chổi quật vào mông Vũ Dĩ Phàm. "Ớ! Sao mẹ đánh con? Đi đâu chứ?" Bà Vũ nghiến răng véo véo tai thằng con lớn cho tỉnh: "Đương nhiên là đến nhà ông bà thông gia xem con dâu bảo bối của tao rồi!" "..." Ông bà thông gia? Gọi thuận miệng ghê ha? Mẹ anh đúng là vứt hết mặt mũi luôn rồi! Được rồi, đến cả con dâu còn nhận luôn rồi thì còn nói gì ông bà thông gia nữa.... Trước cửa Hoa gia. Cả gia đình "nhà trai" nhấn chuông đứng chờ, vẻ mặt ai cũng căng thẳng. "Chậc, thiếu mỗi bố nữa là đủ cả nhà mình rồi, làm đám hỏi được luôn rồi!" Dĩ Việt ngây ngô nói. "Bố mày ấy hả? Ông ấy còn hăng máu muốn nhìn mặt con dâu hơn mẹ ấy, nhưng chân ông ấy lại đau nên mẹ cấm không cho đi rồi!" "..." Hai anh em nhìn nhau, mẹ mình thật mạnh mẽ! Hiệu trưởng Hoa ra mở cửa thì hết hồn. Nguyên một nhà kéo nhau đến đây luôn hả? Năm đó ông là giáo viên chủ nhiệm của Vũ Dĩ Phàm, từng gặp bà Vũ khi bà đi họp phụ huynh cho anh. Vũ Dĩ Phàm là học sinh ông cưng nhất nên rất có ấn tượng với phụ huynh của anh. Còn thằng nhóc trắng trẻo lanh lợi đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt đúc từ một khuôn với Vũ Dĩ Phàm này, chắc là em trai của con rể ông đây mà. Đưa cả nhà đến đây, xem ra đứa con rể ngốc này cũng đủ thành ý. Ông suýt nữa mở miệng nói "Xin chào phụ huynh em Vũ Dĩ Phàm!", nhận ra không hợp lý, bèn sửa lại "Chào bà thông gia!" "..." Người ta cũng nhận mình là thông gia luôn rồi, bà Vũ cũng không khách khí, vui vẻ đáp lại: "Chào ông thông gia!" Vũ Dĩ Phàm: "..." Sao cứ có cảm giác mẹ anh đang bán anh đi nhỉ?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau