Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Mỹ nhân đúng là phiền phức! "Ngoan nào, có em ở đây, không ai bắt nạt anh nữa đâu!" Cô thở dài ôm anh vào lòng, xoa xoa đầu, vỗ vỗ lưng. Vũ Dĩ Phàm nức nở một hồi lâu cuối cùng mới nhỏ nhẹ nói: "Em phải cho anh cơ hội chịu trách nhiệm với em cơ!" Kỳ Tâm như bị tẩy não đồng ý luôn, cô cho anh tá túc ở nhà cô, anh cảm động lấy thân báo đáp, ờ ờ, nghe cũng hợp lý ha. "Thế...thế thì anh được vào phòng em ngủ rồi đúng không?" Anh dùng sắc đẹp tẩy não cô thành công. "Ờ, ừm, đúng rồi." Cô cảm thấy lời anh nói quá hợp lý không có điểm gì bắt lỗi được, chỉ biết gật gật đầu. "Em lãi quá rồi còn gì, mất có một bữa cơm mà đổi được một người đẹp trai như anh, đêm nay em phải đối xử thật tốt với anh nghe chưa?" Kỳ Tâm lại thấy có một sự hợp lý không hề nhẹ. Vũ Dĩ Phàm thở dài, không ngờ bà xã nhỏ nhà anh lại là kiểu người thương hoa tiếc ngọc, anh khóc lóc ăn vạ đáng thương thảm hại là cô động lòng ngay. Biết thế mình dùng chiêu này sớm hơn. Kỳ Tâm hoàn toàn coi anh như tiểu mỹ thụ mỏng manh yếu đuối, mà tiểu mỹ thụ mỏng manh yếu đuối thì phải nhẹ nhàng yêu thương. Cô thiếu chút nữa đòi bế anh lên giường nằm luôn. Vũ Dĩ Phàm: "..." Ước gì mình nhẹ đi một chút cho cô ấy bế nhỉ??? "Ngoan, ngủ đi, không phải sợ ma, có em ở đây bảo vệ anh rồi." "..." Câu này phải để anh nói chứ??? "Nhưng mà anh muốn chịu trách nhiệm với em cơ! Nào nào đến đây!" Anh nằm ngửa giữa giường, khuôn mặt thẹn thùng. Kỳ Tâm mím môi, bóp bóp trán, nhìn là biết đang bị sắc đẹp dụ dỗ. "Đừng quậy nữa, hôm nay anh mệt rồi, em sợ làm anh đau." "..." Câu này phải để anh nói chứ??? Bà xã nhỏ sao cứ thích cướp lời thoại của anh vậy? Ánh mắt anh lia đến mấy quyển truyện ngôn tình trên giá sách của cô, còn có một quyển để ngay trên bàn, nhìn bìa truyện hình như là truyện đam mỹ... "..." Bà xã nhà anh nghiện đam mỹ!! Chết rồi!!! Báo động báo động!!!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau