Vũ Dĩ Phàm rất không cam tâm giả vờ thẹn thùng.
"Không phải thẹn thùng như thế! Anh là thiếu nữ mới lớn đấy à? Thẹn thùng giống tiểu mỹ thụ mỏng manh yếu đuối cơ!"
"..."
Lại phát bệnh nghiện đam mỹ rồi đấy!
Đã cho nằm trên rồi mà còn không biết điều, còn muốn kén cá chọn canh.
Nhưng mà mức độ này anh vẫn chiều được.
Kỳ Tâm thỏa mãn nhìn "tiểu mỹ thụ Vũ Dĩ Phàm" nhà mình, cúi đầu xuống hôn anh.
Vũ Dĩ Phàm âm thầm thở dài trong lòng, không nhịn được cốc đầu cô một cái.
Đã không biết mà còn lớn miệng gào hét, không biết hôn mà cứ đòi nằm trên.
Anh đưa tay ấn chặt gáy cô, môi lưỡi giao nhau, anh tham lam ghì chặt cô vào lòng, đòi lại công bằng cho mình trong suốt quãng thời gian không được ở gần cô.
"Hức..."
Một tiếng nức nở của cô bật lên, anh giật mình buông ra, Kỳ Tâm mặt đỏ bừng bừng thở hổn hển như chó.
"..."
Vũ Dĩ Phàm nhìn cô lắc lắc đầu.
Đứa nào mới vừa nãy hùng hổ đòi nằm trên?
Bây giờ thì nhìn đi, mới hôn thôi mà đã vật vã thế kia rồi.
Anh xoa xoa mái tóc hơi rối vì vật lộn của cô, đứng dậy đi hướng về phía nhà tắm.
"Anh đi đâu?"
Cô nhìn theo, khuôn mặt đáng thương như mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Biểu cảm đó khiến lòng anh mềm nhũn, giọng nói dịu dàng hơn mấy phần:
"Em còn nhỏ quá, sau này từ từ anh dạy dỗ thêm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009095/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.