"Sao anh có thể bỏ em ở đây một mình?"
"... Vậy tại sao vừa rồi anh lại đi?” Tô Tủ Dương hỏi, sau đó lầm bầm “Còn không nói tiếng nào đã đi...”
“Không phải em ầm ĩ muốn xuất viện sao? Tất nhiên là anh đi giúp em thanh toán viện phí rồi. À, thủ tục xuất viện đã xong rồi, thay quần áo xong là em có thể đi.” Lăng Triển Dực giải thích.
“Tôi đã kêu Lạc Dương tới đây đón tôi rồi, anh... Anh có thể đi.” Tô Tử Dương nói xong câu đó, liền cảm thấy có chút trái lương tâm.
Lăng Triển Dực không nói gì, mà tiến lên hai bước nhặt quần áo thể thao Tô Tử Dương từng mặc trên giường lên muốn giúp cậu mặc nó.
Tô Tử Dương lại né tránh: “Đưa cho tôi, tôi tự mặc.”
“Bạn của em chắc không có đủ tiền. Hơn nữa anh đã thanh toán tiền viện phí cho em rồi, em bảo cậu ta về đi!” Lăng Triển Dực không nói lời nào đã đem đồ thể thao tròng lên đầu Tô Tử Dương, thấy cậu muốn lộn xộn liền nói “Còn không mặc lát nữa thấy lạnh thì người khó chịu là em.”
Tô Tử Dương buồn bực cúi đầu dưới áo, bĩu môi, không có giãy giụa tiếp. Nhưng mà trong miệng cũng không nhà rỗi: “Tôi béo Lạc Dương trả tiền viện phí lại cho anh, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn.” Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không đập nói dối, động tác trong tay không ngừng lại, nhanh chóng giúp Tô Tử Dương mặc quần áo xong.
“Cái gì?! Mười vạn?!” Tô Tử Dương khinh ngạc kêu lên “Đây không phải gạt tiền người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-day-deo-can-anh-chiu-trach-nhiem/646129/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.