Lăng Triển Dực tức giận vì ―― anh lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Sau khi nghe tin Tô Tử Dương bị bệnh ở công ty cậu anh liền sai người đi mấy bệnh viện lớn điều tra qua, kết quả không tìm được người, nên anh tự động lý giải hành động này của Tô Tử Dương thành 'trốn bệnh'.
Vật nhỏ kia muốn trốn anh, thậm chí không tiếc từ bỏ công việc, thay đổi chỗ ở, tránh xa tầm mắt anh!
―― Trên đây là những suy nghĩ của Lăng Triển Dực.
Nếu như nói anh vẫn luôn nghĩ như vậy thì chỉ sợ không có duyên nhìn thấy Tô Tử Dương. Dù sao trên đời này nhiều người như vậy, cũng không phải chỉ có Tô Tử Dương mới có thể để trong mắt anh, chỉ cần có thời gian sẽ quên đi mà thôi.
Nhưng may mắn thay, sau khi anh xử lý xong chuyện của Tô Tử Kỳ đã tăng cường độ tìm kiếm rốt cuộc cũng có tin tức!
Bốn tháng... Nhìn vào biểu tượng cho thấy có mang thai trên báo cáo khám thai, Lăng Triển Dực vẫn luôn cười không khép miệng lại được, vẻ mặt luôn lạnh lùng đều mang theo ý cười.
Bốn tháng... Con số này rất tốt!
Nếu tính ngược lại, nó không phải là con của anh sao?
Được lắm Tô Tử Dương, cậu được lắm! Còn dám giấu tôi lâu như vậy!
Người khác mang thai chắc chắn hùng hổ đến tìm mình chịu trách nhiệm, ví dụ như Tô Tử Kỳ kia, huống chi con của cô mang thai còn không phải của anh. Tô Tử Dương thì ngược lại, trốn mình như trốn ôn thần, lặng yên không một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-day-deo-can-anh-chiu-trach-nhiem/646119/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.