Chương trước
Chương sau
Một công ty truyền thông đã niêm yết công khai... Ừm... Không nghĩ tới công việc của vật nhỏ kia còn khá tốt. Ít nhất có độ tự do và linh hoạt cao, lại có thể thường xuyên đi du lịch được công ty trả phí...
Phía trên là những suy nghĩ của Lăng Triển Dực khi đi vào công ty Tô Tử Dương làm việc.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhìn thấy Lăng Triển Dực bước vào, đôi mắt sáng lên, wow, đại soái ca kìa!
Khoan? Từ từ, nhìn quen quá nha...
Tổng tài Lăng thị! Trời ơi! Hoá ra là tổng tài Lăng thị!!!
Trên trang bìa tạp chí giải trí bán chạy nhất hai ngày nay chính là anh ấy á! Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, lại vừa lịch sự, ôn nhu, quả thực là bạch mã hoàng tử trong mắt vô số thiếu nữ!
Tại sao anh ta lại đến đây? Tuy công ty cô cũng không nhỏ, nhưng mà so với tập đoàn Lăng thị đúng là không đáng nhắc tới!
Chẳng lẽ là... Có chuyện phiếm gì bên trong?
Cô gái trước quầy lễ tân cười càng dịu dàng càng e thẹn, đến khi Lăng Triển Dực bước lại gần, cô cảm thấy nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
"Xin chào, tôi muốn tìm Tô Tử Dương, làm phiền cô có thể gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được không?" Lăng Triển Dực lễ phép hỏi, hoàn toàn không ý thức được bản thân là một đại soái ca, nụ cười trên mặt khiến mọi người mê mẩn.
"Được..." Cô gái trước quầy lễ tân theo bản năng đáp ứng thỉnh cầu của anh, chờ khi hoàn hồn mới phát hiện cái người anh muốn tìm đã mấy ngày rồi không có đi làm, hình như vừa rồi còn có người giúp cậu xử lý thủ tục nghỉ phép.
"Thật xin lỗi, Tô Tử Dương đã nghỉ phép." Cô gái tiếp tân nói xin lỗi, đồng thời trong lòng lại bắt đầu nhiều chuyện, tổng tài Lăng thị đến tìm Tô Tử Dương có chuyện gì không? Có có quen biết Tô Tử Dương nha, một tiểu soái ca lạc quan, năng động, luôn hướng về phía trước, nhưng nghe nói có xuất thân cô nhi, sao có thể quen biết người tuyệt vời như tổng tài Lăng thị? Chẳng lẽ... Thật ra Tô Tử Dương là con riêng của tổng tài Lăng thị trước?! Tổng tài Lăng thị Lăng Triển Dực là anh trai của Tô Tử Dương?!
Wow, trời ạ, câu chuyện phiếm này bị cô não bổ muốn nổ luôn rồi!
"Nghỉ phép?" Lăng Triển Dực cũng không biết cô gái đối diện đang nghĩ cái gì, anh hơi nhíu mày "Là nghỉ phép năm có lương à?"
"Ờ, chắc không phải đâu, hình như là nghỉ ốm, vừa nãy có người giúp anh ấy xử lý thủ tục nghỉ phép, thời gian nghỉ cũng khá lâu..."
"Nghỉ ốm? Cậu ấy làm sao vậy? Bị bệnh gì?" Lăng Triển Dực căng thẳng hỏi.
"Cái đó... Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Nếu không tôi giúp anh gọi giám đốc của tôi ra để anh hỏi bọn họ cho kỹ?"
"Không cần, làm phiền cô rồi." Lăng Triển Dực nói xong liền xoay người rời đi, đẩy cửa kính trước quầy lễ tân, ấn thang máy rồi rời đi ngay.
Cô gái ở quầy lễ tân bất lực nhìn chằm chằm bóng dáng đã biến mất ở đại sảnh trống trải, thở dài, lẩm bẩm câu cuối cùng: "Không có phiền... Đừng có đi nhanh như vây, tôi còn muốn nói chuyện với anh thêm một lát..."
Lăng Triển Dực biết địa chỉ nhà Tô Tử Dương, nên anh lười hỏi người trong công ty, thay vì lãng phí thời gian ở đó, chi bằng lái xe chạy đến nhà Tô Tử Dương xem rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.
Khi chuông cửa vang lên, Tô Tử Dương đang sắp xếp mấy thiết bị chụp ảnh Lạc Dương mang về, sử dụng khéo léo các loại ống kính, vô cùng khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh của cậu với Lạc Dương.
Nghe được chuông cửa, Tô Tử Dương với Lạc Dương nhìn nhau mội hồi mới đồng thời nói: "Cậu/Anh có khách hả?"
Sau đó hai người cùng lắc đầu.
"Anh nói cho người khác biết anh ở đây?" Tô Tử Dương nhẹ giọng hỏi.
Lạc Dương tiếp tục lắc đầu: "Không có, có phải mấy khách trọ thấy bài viết quảng cáo cho thuê nhà trên mạng tới xem phòng hay không?"
Tô Tử Dương phủ nhận: "Không có khả năng, tôi đã sớm xoá cái bài viết đó rồi."
"Có phải là đồng nghiệp tới thăm cậu không?" Lạc Dương suy đoán.
"Bây giờ mới có ba giờ chiều hà đại ca! Cũng chỉ có mấy giáo viên xấu xa mấy anh mới được tan làm sớm như vậy! Bình thường công ty có thể tan làm đúng giờ đã không tệ rồi. Hơn nữa số người biết rõ địa chỉ nhà tôi đặc biệt ít, tôi chỉ nói cho họ biết địa chỉ đại khái, cụ thể là nhà nào bọn họ không biết, khống có khả năng tìm được."
"Chắc là trong sổ địa chỉ công ty rồi!" Lạc Dương khinh bỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Vậy có mở cửa hay không?"
Tô Tử Dương rối rắm nhíu mày, nói thật, cậu không muốn cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu, tuy rằng hiện tại bụng còn chưa có to ra, nhưng lỡ lát nữa nôn mửa doạ người ta sợ thì làm sao bây giờ?
Lăng Triển Dực ở bên ngoài ấn chuông cửa rất lâu cũng không có người ra mở cửa, lông mày càng nhíu càng chặt, cuối cùng biến thành chữ 'xuyên' (川) luôn rồi!
Sẽ không phải... Là bệnh rất nặng sao?! Không có ở nhà mà là ở bệnh viện?!
Nhớ lại thông tin mới hỏi, Lăng Triển Dực thầm nghĩ: Lễ tân nói là có người thay Tô Tử Dương xử lý thủ tục nghỉ phép, vậy nói cách khác, Tô Tử Dương vẫn chưa tự mình tới công ty, trong trường hợp đó... Tỉ lệ cậu ấy ở bệnh viện là rất lớn...
Rốt cuộc... Là bị bệnh gì? Tử Dương...
Trước khi đi, Lăng Triển Dực không cam tâm gọi tên Tô Tử Dương mấy lần nhưng vẫn không có người đáp lại, anh thất vọng xoay người rời đi.
Xem ra còn phải sai người giúp điều tra rốt cuộc hiện tại Tô Tử Dương đang ở bệnh viện nào, bệnh có nghiêm trọng hay không, đến nỗi phải nghỉ phép, chắc là bệnh rất nghiêm trọng đúng không?
Càng nghĩ càng lo lắng, Lăng Triển Dực tăng tốc nhanh hơn, ra khỏi thang máy liền bắt đầu gọi điện thoại phân phó cho người đi làm việc...
Lại nói tới Tô Tử Dương, khi nghe thấy giọng Lăng Triển Dực, vẻ mặt lập tức biến đổi, khẩn trương siết chặt máy chụp ảnh trong tay, trong lòng âm thầm suy đoán: Làm sao tên đó tìm tới được chỗ này? Chẳng lẽ... Anh ta còn chưa hết hy vọng với mình?
Không, không có khả năng, anh ta cùng lắm là chơi đùa mội chút mà thôi, đối với phụ nữ còn không muốn chịu trách nhiệm, huống chi là mình?
Tuyệt đối không thể có liên quan với anh ta!
Đây là những lời trong lòng Tô Tử Dương cấp thiết gào thét!
"Lạc Dương, tôi có chuyện cần anh giúp đỡ!" Tô Tử Dương buông máy chụp ảnh ra, chắp tay trước ngực vẻ mặt chân thành nhìn chằm chằm Lạc Dương nói: "Từ nay về sau, cho dù là ai nhấn chuông cửa cũng không được mở cửa, cứ coi như là trong nhà này không có người đi!"
"... Được rồi." Lạc Dương từ lần đi bệnh viện đó bị Tô Tử Dương nắm tay y chạy như điên liền cảm thấy không hợp lý, nhưng Tô Tử Dương vẫn luôn không giải thích y cũng không hỏi. Hôm nay lại được nhờ, tuy rằng y vẫn như cũ không hỏi rõ tình huống như thế nào, nhưng Lạc Dương suy đoán chắc là cậu đang trốn tránh ai đó? Nếu cậu không muốn bị người kia tìm được, vậy mình đành phải giúp đỡ rồi!
"Nhưng nếu anh ta cứ đứng ở trước cửa chờ thì phải làm sao bây giờ? Tôi từ chỗ này đi ra ngoài nhất định sẽ gặp được đối phương, tôi cũng không thể không đi dạy được đúng không? Tôi không đi dạy thì làm sao có tiền,không có tiền thì làm sao có thể trả tiền thuê nhà cho cậu." Lạc Dương bất đắc dĩ nhún vai.
Thật ra đề nghị của cá nhân y vẫn hy vọng Tô Tử Dương có thể cùng cái người bị cậu tránh như tránh rắn rết nói chuyện, cứ luôn trốn như thế này cũng không phải là cách! Chẳng lẽ muốn bọn họ mỗi ngày đều phải hạ giọng nhẹ nhành nói chuyện?
"Cái này thì..." Tô Tử Dương cào mặt, đảo mắt một cái, nghĩ đến một biện pháp hay "Không thì như thế này. Anh giả vờ là chủ căn nhà này, nếu có người hỏi, anh cứ nói là tôi đã dọn đi rồi, cụ thể dọn đến chỗ nào thì anh cũng không biết, tóm lại phủi sạch quan hệ là được!"
Lạc Dương dở khóc dở cười: "Vậy được rồi, ai bảo bây giờ cậu là ông chủ của tôi, trời đất bao la cậu là lớn nhất, chăm sóc bảo bảo trong bụng cho tốt, mấy chuyện khác cứ giao cho tôi làm!"
"Lạc Dương, anh thật thật tốt bụng!" Tô Tử Dương ôm lấy Lạc Dương, sau đó quay đầu tiếp tục loay hoay đùa nghịch máy chụp ảnh của cậu.
Cậu đã sớm nghĩ đến rồi, cậu muốn quay phim chụp ảnh quá trình mang thai, chờ sau khi bảo bảo chào đời, còn phải quay chụp cả quá trình trưởng thành của bảo bảo, nào là trăm ngày này, sinh nhật này, một tuổi này, chân dung này, vân vân và mây mây đều không cần ra ngoài tốn tiền, chính cậu đều có thể làm được.
Nhưng mà người đẹp Tô Tử Dương lại quên mất một chuyện, đó chính là cho dù thế nào, cậu cũng cần phải đi bệnh viện khám thai định kỳ, việc kiểm tra này mỗi tháng đều phải đi một lần, nếu không đi làm sao biết được bảo bảo có khoẻ mạnh hay không, còn những việc cần chú ý nữa?
Nếu muốn đi khám thai, vậy cậu phải ra ngoài, nếu cậu phải ra ngoài, làm sao cậu có thể không gặp Lăng Triển Dực?
Nhưng trên thực tế, hai lần khám thai trước thật sự không có gặp được!
Bởi vì Lăng Triển Dực phải xử lý một đống phiền toái do Tô Tử Kỳ mang đến, cái gì mà kết hôn này, mang thai này còn thiếu chút nữa sảy thai, rồi phải làm yên lòng ba mẹ nữa, còn phải tìm mọi cách giải trừ hôn ước, giải quyết cho xong tất cả...
Đủ loại chuyện phiền phức, chờ anh xử lý xong đã là ba tháng sau.
Mà lúc này từ lần cuối anh gặp Tô Tử Dương đã qua bốn tháng.
Mặc dù bận rộn, nhưng trong lúc Lăng Triển Dực xử lý chuyện của Tô Tử Kỳ cũng từng lần nữa qua nhà Tô Tử Dương ôm cây đợi thỏ. Nhưng lần nào ra ngoài cũng là một giáo viên trường đại học lịch sự nhã nhặn, lễ phép xa cách mà giải thích chuyện Tô Tử Dương đã dọn đi, sau đó xách giáo án rời đi.
Lăng Triển Dực lang thang trước cửa nhà Tô Tử Dương cả buổi, thậm chí còn dán lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong rất lâu đều không có phát hiện bên trong còn có người khác, anh cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân đúng không?
Cho nên Lăng đại tổng tài buồn bực xám xịt rời đi, sau đó tiếp tục tăng cường cho người tìm kiếm tung tích của Tô Tử Dương.
Nhìn chồng tư liệu với báo cáo khám thai của Tô Tử Dương ở bệnh viện Bình An, Lăng Triển Dực vừa tức giận vừa kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng).
..........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.