11
Ta nổi giận đùng đùng đạp cửa xông vào.
Quả nhiên chỉ thấy bên cạnh bàn gỗ có một nam tử rất cao.
Trên bàn trải giấy Tuyên Thành, hắn mặc xiêm y trắng không nhiễm một hạt bụi trần, đang tập trung cao độ, ngón tay thon dài cầm bút lông tinh tế phác họa cái gì đó.
Ta liếc nhìn, là một bức Bách Điểu Triều Phượng Đồ.
Vẽ đủ loại chim chóc tranh nhau vây quanh một con phượng hoàng ngũ sắc, phác họa đường nét phượng hoàng một cách thuần thục tỉ mỉ, kỹ xảo của người vẽ vừa nhìn đã nhận ra vô cùng tuyệt diệu.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bách Kê Tranh Sủng Đồ này là ai vẽ, giống như gà nhà ta dùng móng vuốt bào ra vậy, quả nhiên là giống như đúc.”
Hắn nghe xong không có phản ứng gì, vẫn bình tĩnh vẽ tranh.
"Đây là quà mừng tặng cho Thái hậu, mạo phạm Thái hậu thêm tội trốn thuế, bà chủ Tống ngại mình sống lâu quá rồi sao?"
"Dân nữ hành động vô tâm, người không biết thì không có tội." vẻ mặt ta không hề khách khí: "Huống chi chân tướng của việc trốn thuế này, có lẽ Vương gia biết rõ ràng hơn ta rốt cuộc là do người nào gây nên?"
Tay cầm bút của hắn dừng lại, cũng không phủ nhận: “Chính xác là cô biết.”
Ta càng tức giận, mắng: "Đê tiện!”
Hắn nhướng mí mắt liếc ta một cái, không nóng không lạnh: "So sánh với chuyện người nào đó làm, e là không hề đê tiện. Bái đường, vào động phòng, mang thai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cha-giu-con/3575190/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.