Ta không muốn giẫm vào gót chân của mẹ.
Quá khứ của hắn, ta chỉ nghe được dăm ba câu do hắn tự nói nào biết được thật giả như thế nào. Hắn cũng chưa bao giờ đề cập với ta về chuyện tương lai, càng chưa nói với ta chuyện một đời một kiếp một đôi bao giờ.
Ta không biết quá khứ của hắn, tương lai của hắn lại càng không nắm bắt được.
Điều duy nhất ta xác định chính là ta chỉ là điểm dừng chân ở hiện tại của hắn.
Thay vì đánh cược chuyện một đóa hoa cuối cùng sẽ tàn úa hay vĩnh viễn tươi tốt, chi bằng nhẫn tâm, khi nó nở đẹp nhất, tự tay hái nó xuống.
Kỳ hạn một năm chưa tới, vào tháng thứ chín chúng ta thành hôn, ta được chẩn đoán có hỉ mạch.
7
Ngày đó sau khi ta trở về lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi, chỉ để lại phong thư ly biệt.
Tạm biệt, đã sáu năm rồi.
Lúc trước hắn là Thẩm Tam, bây giờ là Nhiếp chính vương một tay che trời Thẩm Cảnh Hành, hắn không còn hiền lành và cư xử như trước mà trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Hắn không nhanh không chậm đến gần ta, toát ra vẻ uy nghiêm và điềm tĩnh của người ở tầng lớp trên.
Ta không khỏi lùi bước về phía sau.
Lại bị hắn dẫn vào gian phòng trong ép vào tường, trong đôi mắt màu nhạt đột nhiên tối sầm, nhìn thẳng vào đáy mắt của ta.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?”
Mười ngón tay ta bám chặt vết nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cha-giu-con/3575188/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.