Địch Mộc Ti miệng ho một tiếng, nói: "Nay đại nhân là người nắm giữ binh quyền quốc gia, nhưng luận quan chức vẫn chỉ là Xu Mật Viện Sứ, bên trên vẫn còn hai vị Xu Mật Sứ, Xu Mật Phó Sứ. Hai vị đại nhân vì đang bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, theo lý thì không nên đến làm phiền, nhưng giờ là lúc quốc gia lâm nguy, những người thân làm thần tử như chúng ta làm sao có thể chỉ lo cho an nguy bản thân. Tào, Phan hai vị đại nhân thân kinh qua bách trận, dày dạn kinh nghiêm, có lẽ... Có thể cho đại nhân vài lời khuyên?".
"Sao cơ?", ánh mắt La Khắc Địch dần sáng lên lộ ra vẻ trầm tư. Địch Mộc Ti mỉm cười, chắp tay nói: "Hạ quan cáo từ...".
"Cầu cứu Tào Bân, Phan Mỹ? Chỉ sợ đây là ý của Tào Bân, nhờ hắn chuyển lời... Hai vị lão tướng này sớm đã cáo lão về quê an hưởng tuổi già. Muốn ta tới đó, rốt cuộc là có ý gì?".
La Khắc Địch trầm tư một hồi, vốn muốn về nhà thỉnh giáo cha mình một chuyến, lúc này suy nghĩ lại thấy có chút dao động, cha y khán nhân vọng chính đều rất chuẩn xác. Nhưng về việc quân sự, ông cuối cùng vẫn chỉ là một văn nhân, có lẽ Tào Bân, Phan Mỹ hai vị khai quốc danh tướng này quả thật có diệu kế gì chăng?
La Khắc Địch thúc ngựa tiến về phía trước mấy bước, đột nhiên lại ghim dây cương, giật mạnh đầu ngựa, hướng về phía quân hộ vệ nói: "Đi, tới Xu Mật Phủ!".
"Lão gia ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3086040/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.