Khi Đường Gia Tam Thiếu chỉ điểm giang sơn, trong thư phòng của Tổng Đà Bả Tử Biện Hà Bang Tiết Lương cũng là một mảnh yên tĩnh.
Một hạ nhân nho nhỏ Tao Trư Nhi của Phách Châu Đinh gia ngày xưa, hôm nay đã là Tổng Đà Bả Tử của hơn bốn vạn anh hùng hào kiệt dựa vào nước sông Biện Hà kiếm ăn, áp đảo trên ba đại bang phái khác, quyền cao chức trọng, hình dáng khí chất so sánh với năm đó đã là có sự khác biệt rất lớn.
Tất cả những việc hảo huynh đệ Dương Hạo cùng hắn lớn lên từ nhỏ đã làm và trải qua trong những năm qua, hắn cũng đều biết rõ ràng. Hạo Tử đi Hà Tây, nhận chức Hà Tây Lũng Hữu Đại Nguyên Soái; Hạo Tử đánh bại Lý Quang Duệ, tiếp thu năm châu Định Nan; Hạo Tử Tây Chinh Ngọc Môn, một lầm nữa đem giang sơn người Hán chia cắt hơn hai trăm năm lấy trở lại..., tất cả, tất cả hắn đều biết.
Sau khi Hạo Tử thăng chức rất nhanh, chưa từng đi tìm hắn, bất kể là lúc còn treo lên danh nghĩa thân phận thần tử Tống Quốc, hay là sau khi tự lập xưng Đế, cũng chưa có làm cho người ta đưa tới cho hắn dù chỉ là một phong thư, nhưng hắn từ đáy lòng chưa từng oán tháng. Là huynh đệ cùng nhau lớn lên, sống nương tựa lẫn nhau, đồng sanh cộng tử, hắn hiểu Dương Hạo, cũng như hiểu rõ chính hắn.
Hắn biết huynh đệ của mình không đến tìm hắn, nguyên nhân duy nhất cũng là bởi vì hắn có cuộc sống của mình, hắn đã có nhà, nhà của hắn ở Biện Lương, ở nơi này cung cấp cơm ăn áo mặc cho trăm vạn sinh linh trên Biện Hà. Hắn có nhạc phụ nhạc mẫu, có một vị kiều thê, bây giờ còn làm phụ thân, làm Tổng Đà Bả Tử Biện Hà Bang. Nhà của hắn ở nơi này, sự nghiệp của hắn ở nơi này!
Mà huynh đệ của hắn cũng đã thành quan gia (vua)địch nhân, cho nên hắn mới không cùng mình có bất kỳ liên lạc gì, hắn sợ bại lộ quan hệ giữa hai người, mang đến cho mình cái bất lợi gì. Cho nên, trừ phi vạn bất đắc dĩ, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không tại trong lúc còn cùng triều đình đối địch mà tìm đến mình.
Vuốt vuốt đoạn gỗ hoàng dương kia trong tay, vuốt khúc gỗ trơn bóng ấm áp, hắn cảm giác được, khúc gỗ năm đó mình đưa này, Hạo Tử vẫn cất ở trên người, hơn nữa thường xuyên ngắm ngía, cho nên xoa xoa mài đi mới có hiệu quả như vậy, ánh mắt Tiết Lương không khỏi trở nên ấm áp.
Tiểu tử vốn thật thà đàng hoàng kia, trải qua mấy năm mài dũa, nhất cử nhất động thậm chí một cái ánh mắt đều đã rất có uy nghiêm rồi, có thể quản lý được vô số huynh đệ Biện Hà Bang, giao du với quan phủ quyền quý, cùng những đầu lĩnh gian giảo của bang phái khác tranh giànhc với nhau, há lại có thể không có mấy phần khôn ngoan, người có sự khôn ngoan dĩ nhiên là có một loại khí uẩn ngưng trọng như núi. Chỉ khi ở trước mặt huynh đệ của hắn, hắn mới có thể hoàn toàn dỡ hết ngụy trang xuống, trở lại như cũ thành Tao Trư Nhi năm đó.
"Khúc gỗ này, là hắn đưa cho ta. Hắn nói, không tới một bước cuối cùng, không nên tới quấy rầy ngươi. Hiện tại, con đường phía trước đã tuyệt, mặc dù ta thuận lợi trở lại Khai Phong, nhưng là một ngày hai ngày còn có thể, nếu thời gian hơi lâu, tất nhiên hành tung sẽ bại lộ, ta chỉ có thể cầu trợ ở Tiết đại ca, đem chúng ta giấu đi, hoặc là đưa đi ra ngoài. Bất quá, có một câu ta muốn nói, cô bé này, là Vĩnh Khánh công chúa. "
" Tại sao phải nói cho ta biết thân phận của nàng? Các ngươi khác tìm một cái lý do khác, không phải là thỏa đáng hơn sao?" Text được lấy tại truyentop.net
"Đây là hắn ủy thác cho ta. Tiết đại ca có nhà có nghiệp, một khi xuất thủ tương trợ, đúng là mạo hiểm tịch thu gia sản diệt tộc, cho nên hắn nói cho ta biết, không được giấu diếm chút nào đối với Tiết đại ca, nếu như Tiết đại ca không thể giúp đỡ, ta cũng có thể hoàn toàn hiểu được, chúng ta lập tức đi ngay." Tiết Lương thở ra thật dài, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Bỗng có một đợt hương thơm yếu ớt bay tới vào trong mũi, một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai của hắn. Tiết Lương cầm lấy bàn tay dịu dàng ấm áp kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đại Lương."
"Tụ Nhi, thật xin lỗi."
"Hai vợ chồng, có cái gì phải xin lỗi?"
Tiết Lương nhẹ nhàng chuyển người, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trương Hoài Tụ, Tụ Nhi dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xuống trên đùi của hắn.
"Ta bây giờ không phải là người cô đơn, ta có nàng, còn có đứa nhỏ. Ta giúp huynh đệ, liền đem nàng cùng đứa nhỏ kéo vào hiểm địa..."
Tụ Nhi nhẹ giọng cười, hai cánh tay dịu dàng vòng qua cổ của hắn: "Nhưng là nếu chàng không giúp hắn, cũng không phải là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, chàng là trượng phu của ta, ai không hy vọng trượng phu của mình là một người hảo hán có thể đứng trước người chứ? ".
" Tụ Nhi. "
" Rồi lại nói, chàng không giúp hắn, trong lòng nhất định bất an, cả đời cũng sẽ không sung sướng, ta không thích nhìn thấy trên mặt chàng mất đi nụ cười.
"Tụ Nhi!" Tiết Lương cảm động ôm chặt nàng.
Trương Hoài Tụ khẽ vuốt vuốt tóc của hắn, tựu như ôm lấy con của mình, nhẹ giọng nói: "Thuyền, ta đã phân phó cho người chuẩn bị tốt, là chiếc thuyền "Nhất Thiên Hải Hào" vận chuyển ổn định bí mật nhất kia, về mặt che mắt nha môn hà đạo, cũng đã phái người đi chuẩn bị...
" Lần này, trộm vận chuyển cũng không phải là hàng hóa, mà đường đường là công chúa, chuyện quá mức quan trọng, ta hẳn là tự mình đi nha môn chuẩn bị..."
"Đứa ngốc, chính bởi vì như thế, chàng mới không đi được. Hiện nay, cả thành Biện Lương trông gà hoá cuốc, không có người quan viên nào dám vì việc riêng làm trái pháp luật, một khi chàng tự mình ra mặt, ngược lại sẽ chọc người ta càng thêm chú ý. Coi như là thành một lần xuất thuyền tầm thường, ngược lại càng dễ vượt qua kiểm tra."
"Là ta lỗ mãng rồi, vẫn là nương tử nghĩ chu đáo."
"Tổng cộng là một trăm sáu mươi chiếc thuyền cùng nhau lên đường, ở phía dưới đáy khoang hàng lậu trên Thiên Hải Hào ta cố ý bỏ vào chút ít hàng hóa quý giá, như vậy môt khi bị người tra ra ngoài có mang theo, thì càng thêm an toàn. Giấu Công chúa và Chiết cô nương ở phía trên, ta sẽ đích thân mang các nàng lên thuyền, không có sơ hở."
Ở khoang đáy phía dưới thuyền hàng, có xây dựng một tầng khoang thuyền ngầm mang theo hàng lậu, điểm này rất nhiều tuần kiểm sai dịch có kinh nghiệm của phủ Khai Phong cùng nha môn hà đạo đều biết, chỉ bất quá có thể tìm ra hay không thì phải hiển lộ thần thông rồi, trong khoang thuyền ngầm của Thiên Hải Hào lại có cơ quan khác, ở trong bóng tối giữa tầng ngầm cùng tầng trên boong tàu, lợi dụng sai lệch về thị giác do bóng tối tạo thành, xây dựng một tầng vách tường có thể giấu trấp người kẹp ở giữa, một khi có người phát hiện ra khoang thuyền ngầm, chỉ biết chú ý tới hàng hóa trong khoang thuyền ngầm, khi hắn đi xuống khoang thuyền kiểm tra hoặc là vận chuyển hàng hóa, liền tuyệt sẽ không nghĩ tới trong một tầng vách tường ở trên đỉnh đầu của hắn, lại có một thiên địa khác.
Thiết kế như vậy, là phương pháp mang theo của Biện Hà Bang dấu trí đấu lực lâu dài cùng quan phủ mới nghiên cứu ra tới, là một cái bí mật, chỉ khi vận chuyển bảo khí có giá trị liên thành hoặc là hảo hán tam sơn ngũ nhạc phạm vào án mạng ở Biện Lương cùng Biện Hà Bang có giao tình thật lớn mới thỉnh thoảng sử dụng, vì vậy là an toàn nhất.
"Hảo nương tử, Đại Lương được vợ như nàng, thật là, thật là.... "
" Thật là cái rắm!" Tụ Nhi hờn dỗn trừng mắt nhìn hắn một cái, ngón tay ngọc chỉ vào mi tâm của hắn: "Đàn ông các ngươi chỉ giỏi ba hoa, lúc này thì cảm động đến chết cũng vui lòng. Hừ, quay đầu lại cũng không phải là ngươi, ngươi nói đi, bình thường cùng muội tử Phượng Bảo Nhi của lão Cổ đầu mày cuối mắt, có phải đã sớm tính nạp nàng làm thiếp hay không? "
"Ta nào có, ta có nương tử tốt như nàng rồi còn không biết dừng ư, làm sao có thể ba lòng hai dạ... "
"Ít ba hoa đi. Chàng chuẩn bị nhanh một chút, càng lên đường sớm càng tốt, ta đi dọn dẹp một chút, mang theo đứa nhỏ cùng lên đường."
"A? Nàng cũng đi?
"Óc heo! Ngươi phải giúp huynh đệ, ta ủng hộ ngươi, nhưng cũng không thể thật sự đem cha mẹ đứa nhỏ của mình đưa vào hiểm địađi? May mà cha mẹ bây giờ không ở Biện Lương, ta và ngươi cùng đi, mang theo Nhị đương gia nữa, toàn bộ một trăm sáu mươi chiếc thuyền đi ra ngoài, để cho Nhị đương gia theo đường thuỷ vận thuyền xuôi Nam, chúng ta một đoàn đi ra biển, nếu là tất cả ổn thỏa thì trở về cũng không muộn, nếu thật có cái gì ngoài ý muốn, liền trực tiếp cao chạy xa bay. "
"Nương tử, diệu kế a, có hiền thê như thế này, vi phu thật là... "
"Ít vuốt mông ngựa đi! Để cho ta thấy ngươi cùng Phượng Bảo Nhi câu kết làm bậy nữa, lão nương liền giơ tay chém xuống, thiến sạch tao căn tử (cái ấy ấy đó=)))của ngươi!"
***
Thương thế bên ngoài của Triệu Nguyên Tá nhìn cũng không nặng như phụ thân, nhưng là phụ thân hắn là chỉ bị ngoại thương, còn hắn trái lại bị thương phế phủ, thương thế này chỉ có thể từ từ điều trị. Nhưng hắn nghe nói có tin tức Tống nương nương cùng hoàng đệ Đức Phương liền lập tức khẩn cấp từ trên giường bệnh nhảy xuống, đợi đến khi nhìn thấy thi thể cơ hồ cháy sạch không phân biệt ra bộ dáng của hoàng đệ Đức Phương, trong lòng lại càng đại thảm thiết, không còn lòng dạ đi xem thi thể của Tống nương nương cùng Vĩnh Khánh công chúa. Đức Phương dù gì cũng là người đàn ông, còn hai mẹ con kia đều là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nếu như cũng là bị đốt thành bộ dáng như Đức Phương kia, cơn ác mộng này thật sự là vĩnh viễn cũng không xua đi được.
Ngay sau đó, hắn nghe Hoàng Thành Ty Đô Chỉ Huy Sứ Chân Sở Qua thêm dầu thêm mỡ giới thiệu một hồi, Triệu Nguyên Tá nhất thời như bị ngũ lôi oanh đỉnh(năm tia sét đánh trúng đầu). Đây là thế nào?Hết thảy điều này, thật sự là do hoàng thúc Triệu Quang Mỹ làm? Xương thịt chí thân, tại sao phải tự giết lẫn nhau như vậy, tại sao?
Lần này, hắn không hoài nghi cha của mình, bởi vì lúc ấy phụ thân bị ám sát cực kỳ nguy hiểm, hắn là tận mắt thấy, ngay cả chính hắn, cũng thiếu chút nữa mất mạng, ai cũng sẽ không dùng khổ nhục kế như vậy. Nếu không phải là phụ thân, như vậy còn có thể là người nào nữa? Giết hoàng đế, thái tử, chuyện bại lộ liền bắt đi Tống nương nương cùng công chúa, Vương gia? Trừ hoàng thúc, người nào có đủ lý do như vậy chứ?
Hắn thật sự không muốn tin tưởng đây là chủ ý của hoàng thúc cùng hắn có quan hệ thân thiết nhất, nhưng là trừ hoàng thúc, thật sự không có người thứ hai có đủ lý do như thế này. Quan niệm kiên trì chánh nghĩa cùng luân lý gia đình từ nhỏ trong lòng Triệu Nguyên Tá hoàn toàn hỏng mất. Tại sao? Đức Chiêu ám chỉ qua, hại chết tiên đế chính là cha ta, cha của ta giết bá phụ ta, hiện tại thúc phụ của ta lại muốn giết phụ thân ta, cái ngôi vị hoàng đế này quan trọng đến thế sao? Vì nó, xương thịt chí thân lại tương tàn như thế?
Một ngày này, tại đại môn Thiên Lao, một cỗ kiệu nhỏ chợt đi tới, đi bên kiệu là bốn thái giám, tay cầm phất trần, thần thái ngạo nghễ. Sở Vân Tụ Sở áp ty canh giữu Thiên Lao thấy khí phái này, hiểu được là đại nhân vật từ trong cung tới, vội vàng tiến lên tham kiến, hắn còn tưởng rằng là vị Đại thái giám trong cung kia tới truyền ý chỉ, không nghĩ tới vén rèm kiệu một cái, đi ra lại là thái tử đương triều Triệu Nguyên Tá.
Thái tử mặc một bộ trường bào trắng thêu viền vàng, đầu buộc khăn ô ti lung, gương mặt cũng là tái nhợt khác thường.
Sở Vân Tụ vội vàng thi lễ nói: "Hạ thần không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội, thứ tội. Không biết thái tử hôm nay đi tới Thiên Lao, là có chuyện gì phân phó hạ thần?"
Ánh mắt thái tử có chút nhấp nháy, xua tay nói: "Ta muốn nhìn thích khách kia. Ta muốn hỏi hắn, rốt cuộc là bị ai sai khiến! Ta nhất định phải nghe chính miệng hắn nói, ngươi mau tránh ra."
Sở Vân Tụ vừa nghe liền thất kinh, ngăn ở cửa mà động cũng không dám động, chỉ khom người nói: "Thái tử, xin thứ cho vi thần vô lễ. Quốc có quốc pháp, mặc dù thái tử địa vị cao trọng, cũng là thái tử của quốc gia, nhưng bây giờ chưa phải là thiên tử, ở trong triều lại không có chức vụ, không có quyền hỏi tới chuyện trong triều." Thái tử giận dữ, quát lên: "Ngươi dám cản cô gia? ".
"Thần không dám, này là chức trách của thần, nguyên nhân chính là kính sợ quốc pháp, kính trọng thái tử, cho nên, tuyệt không dám vì riêng tư làm trái pháp luật để phụng nghênh thái tử, xin thái tử minh xét."
Thái tử cố ý muốn vào Thiên Lao, Sở Vân Tụ kiên quyết không đồng ý, hai bên nói qua lại một lúc lâu, cho đến khi đám người Đại Nội Đô Tri Cố Nhược Li, Hoàng Thành Ty Chân Sở Qua nghe thấy rối rít chạy tới, lúc này mới mạnh mẽ đem thái tử mời về cung.
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy, khen ngợi Sở Vân Tụ một phen, nhưng là lại không trách cứ thái tử nữa, chỉ bảo người bên cạnh hắn chăm sóc thái tử cho tốt, Nguyên Tá không ầm ĩ đi tới Thiên Lao nữa rồi, nhưng thương thế của hắn trái lại nặng hơn. Tâm bệnh không trừ đi, thuốc và kim châm cứu khó chữa, phế phủ bị đả thương lúc đó đã thành bệnh khó trị trầm kha. Cả ngày uống thang thuốc Hoàng Liên đắng nghét, nhưng lòng của hắn so sánh với Hoàng Liên còn đắng hơn, bây giờ hắn không đi tìm phụ thân ồn ào tranh cãi nữa, lại làm cho Triệu Quang Nghĩa so với trước kia càng lo lắng hơn, bộ dáng đứa nhỏ này cả ngày tinh thần hoảng hốt, cho dù ai nhìn thấy cũng phải lo lắng.
Giờ phút này phải lo lắng còn có một người, đó chính là Bình Chương Sự Lô Đa Tốn. Triệu Phổ cũng thôi, hắn vốn chính là phế tướng, chỉ bất quá chức quan thoáng cái lại bị giảm đi mười bảy mười tám cấp, chạy tới Tứ Xuyên tu thân dưỡng tính. So sánh với Lô Đa Tốn, việc lên xuống này với hắn đã thành thói quen. Nhưng Lô Đa Tốn không chịu được, hôm qua hắn vẫn là Tể tướng đích đương triều, dưới một người trên vạn người, cao cao tại thượng, hôm nay lại là phượng hoàng gãy cánh, thoáng cái bị chuyển tới Thiên Nam, làm Tư Mã Nhai Châu.
Đến Nhai Châu, quả thực chính là chân trời góc biển. Khi đó Quảng Đông Nhai Châu là một mảnh hoang vu, ngay cả dân bản xứ địa phương cũng không có bao nhiêu, đường đường Tể tướng, từ hô phong hoán vũ, một hô trăm đáp này, cho tới bây giờ thành một mảnh điêu linh, quẫn khốn tại Thiên Nam, chênh lệch khổng lồ như mức nước của lòng sông so với mặt biển, làm cho người ta khó có thể thừa nhận. Lô Đa Tốn chính mình cũng biết, hoàng đế làm như vậy, vẫn là thanh tẩy triều đình, ở trong những người hoàng đế kiêng kỵ, hắn tuyệt đối đứng hàng số không, nhưng hắn là Tể tướng, chỉ có đem hắn khai đao, mới có thể thuận lý thành chương bắt lấy người khác, giảm bớt lực cản khi thanh tẩy, có lẽ qua mấy năm nữa, hắn còn có cơ hội trở về triều.
Nhưng là đời người có thể có mấy cái mấy năm? Hắn tuổi tác đã cao, nếu như chờ quá lâu, chỉ sợ cũng thật sự phải chết già ở Thiên Nam. Lại nói tiếp, thiên hạ không phải là chỉ có một mình hắn tài ba, chỉ bất quá hắn phát vận, đi lên tướng vị, cho nên mới danh vang rền thiên hạ. Dân gian có vô số anh tài, hoàng đế muốn dùng người, nhân tài tùy thời cũng tìm được một đống, cho dù sau này trở về kinh, có thể còn tôn vinh như hôm nay hay không cũng khó nói, hắn chỉ hy vọng có thể mau sớm kết thúc loại cục diện này, cho nên vừa đến Nhai Châu, hắn liền dốc tâm tư cuối cùng, cắn bút nhai chữ trên mặt đất viết một phong "Tạ Ân Biểu".
Lôi Đình Vân Lộ(giận dữ như sấm sét hay một bước lên mây),đều là ân vua. Bất kể là thưởng ngươi hay là phạt ngươi, đều phải hướng hoàng đế nói một tiếng tạ ơn, dâng một phong "Tạ Ân Biểu", chính là đạo lý làm thần. Lại nói tiếp, viết phong Tạ Ân Biểu, vạn nhất Thánh thượng mềm lòng, cho hắn chuyển lại địa phương gần một chút ít, hoàn cảnh tốt hơn một chút cũng chưa biết chừng, cho dù không điều hắn rời đi, cũng có thể thêm chút ấn tượng, chỉ cần trong lòng Thánh thượng còn có hắn người này, thì có cơ hội sớm một ngày thấy lại ánh mặt trời.
Trong "Tạ Ân Biểu" của hắn này có một câu "Lưu tinh dĩ viễn, củng bắc cực bất do; hải nhật huyền không, vọng Trường An nhi bất kiến." (sao băng đã xa, không thể vây quanh trăng sáng,hàng ngày ngẩng lên bầu trời, ngắm Trường An mà không thấy).Trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị là "Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xử, bất kiến trường an kiến trần vụ"( Cúi đầu ngắm chốn nhân gian, không thấy Trường An, chỉ thấy bụi trần).Thi từ trong thơ Đường có chứa Trường An thì chỗ nào cũng có, Lô Đa Tốn tự cảm thấy ở đây dùng hai chữ Trường An, vừa cùng câu trên đối trận tinh tế, gieo vần ăn khớp, cổ nhân ở trong thi từ dùng biện pháp so sánh lấy phu nói Vua, lấy phụ nói thần, cho nên nơi này cũng hợp ý cảnh "Trường Hận Ca", ta nhớ tới bệ hạ ngài giống như Dương Ngọc Hoàn đang ở Hoàng Tuyền nhớ tới Đường Huyền Tông giống nhau.
Không ngờ này hai chữ Trường An này lại dẫn tới kiêng kỵ của Triệu Quang Nghĩa. Hiện tại Triệu Quang Mỹ đang ở Trường An đó, cũng không biết La Khắc Địch nhận mật chỉ đã đắc thủ được không, lão tiểu tử ngươi còn ngắm Trường An mà không thấy, ngươi nghĩ tới ai đó? Kết quả phong "Tạ Ân Biểu" này như đá ném vào biển rộng, cũng không có kết quả. Lô Đa Tốn ngay cả phong hồi chỉ an ủi cũng không nhận được, nhất thời không nắm rõ tâm ý của quan gia, chỉ đành phải hết hy vọng đạp chân ở Thiên Nam dàn xếp xuống.
Triều đình tuyên cáo tin Tống nương nương, Kỳ Vương cùng Vĩnh Khánh công chúa đã chết, cũng trực tiếp tuyên cáo tội danh của Tề Vương, hiện tại đã đủ xử tử hình rồi, ai cũng biết, một khi hắn trở về Biện Lương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng là Thôi Đại Lang không biết, hắn không phải là không biết, mà là biết được quá muộn, bởi vì ngay từ lúc hắn tiết lộ Triệu Quang Mỹ có lòng bất chính cho triều đình, cũng đã an bài sát thủ, một khi triều đình muốn bắt Triệu Quang Mỹ, giết!
Trận chiến nát vụn này, tự nhiên làm cho Triệu Quang Nghĩa tới gánh lấy.
Triệu Quang Nghĩa cũng chưa hẳn không có ý nghĩ ở trên đường áp giải Triệu Quang Mỹ trở về kinh đem hắn giết chết, một con cọp chết so với một con cọp bị giam giữ thì an toàn nhiều lắm, bị giam giữ, một khi nắm được cơ hội, vẫn có thể ngồi lên sân rồng, cho con cháu mình thế tập ngôi vị hoàng đế như thường, phương pháp xử lí quét dọn chướng ngại ổn thỏa nhất, đương nhiên là đem tất cả uy hiếp trừ bỏ đi thật sớm.
Bất quá lúc này lại nháo ra vụ án hành thích mưu phản, làm cho hắn quyết định thật nhanh, được chụp đến trên đầu Triệu Quang Mỹ, đến lúc này, Triệu Quang Mỹ đã là có miệng khó trả lời, hắn hoàn toàn có thể đem Triệu Quang Mỹ áp giải trở về kinh, xử phạt ở mức cao nhất theo pháp luật, dĩ nhiên là không thể không giết để răn đe thiên hạ.
Ai ngờ, sát thủ đã sớm được Thôi Đại Lang dặn dò lúc này đã động thủ, ý chỉ của triều đình còn chưa tới Trường An, Triệu Quang Mỹ bị La Khắc Địch giam lỏng đã bị giết chết trong giấc mộng rồi, đem ác tâm của Triệu Quang Nghĩa quẳng đi.
Rõ ràng có cơ hội công khai xử quyết hắn, kết quả lại trở thành bị ám sát ly kỳ, người có tâm tự nhiên có thấy được mưu mô cực lớn, không phải là hắn bố trí, chuyện vốn là có thể xử hợp tình hợp lý, lần này ngược lại thành hoài nghi nặng nề rồi, Triệu Quang Nghĩa làm sao có thể không hận.
Lúc này, Chân Sở Qua đã đem tin tình báo Trịnh gia âm thầm xuất tiền xuất người ra ủng hộ Triệu Quang Mỹ bẩm báo cho Triệu Quang Nghĩa, cho nên Triệu Quang Nghĩa mặc dù công bố tin ba người mẹ con Tống nương nương chết đi, cũng được biết tin Tề Vương Quang Mỹ chết đi, cường độ tra xét tìm kiếm cả thiên hạ chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng lúc càng lớn, hắn há có thể cho phép một cổ thế lực ẩn nấp tồn tại?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]