🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vào lúc Triệu nhị thúc làm vỡ nghiên thì Dương Hạo đã tới Hoành sơn, tuần duyệt tam quân.

Có Dương Kế Nghiệp và Trương Sùng Nguy cùng đi, Dương Hạo đi tuần một vòng quanh bảo trại, rồi đi gặp thủ lĩnh bộ tộc người Khương Hoành sơn, biểu dương khen ngợi lập trường của Tống quân, đem danh lợi mua chuộc lòng người, ban cho tiền tài là điều khó tránh khỏi.

Sau mấy ngày, Dương Hạo mới đến bắc đoan phong thai cốc phòng tuyến của Hoành sơn, ở đây là mùa hè, nơi giáp với Liêu hòa Phủ Châu, Phủ Châu hiện giờ đang thuộc về Tống quân, xa xa có thể thấy Tống quân đang tựa núi mà xây bảo trại. Hạ quân bên này cũng tựa núi xây trại, đề phòng cẩn mật.

Đứng ở trong sơn trại nhìn về phía bắc, một cánh đồng tuyết chính là lãnh thổ của Liêu quốc, một nhánh sông uốn lượn theo cánh đồng chảy vào hạ cảnh, con sông này tên Trọc Luân hà, chảy thẳng đến Trọc Lân Xuyên. Nước sông này đã kết băng, thành khối băng khổng lồ.

Dương Kế Nghiệp chỉ tay nói: "Thánh Thượng, bên đó vốn là yếu trại phong đài trại của Chiết gia, giờ đóng quân có ba doanh binh lực Tốngquân, binh lực sở thuộc của ta bên này cũng tương đương, thủ tướng là con chó Diên Huấn, đi về phía bắc là lãnh thổ của Liêu quốc, mảnh đất này tương đối màu mỡ, vào thời điểm giao mùa xuân và hạ, người Liêu sẽ có những bộ lạc đến đây chăn thả, song thời tiết lạnh cóng thế này, bên đó không một ai".

Dương Hạo gật đầu nói: "Tống quốc bị hụt, tuyệt đối sẽ không hành quân lặng lẽ như vậy, dù có làm bộ làm tịch, tất cũng phải huy quân đến lần nữa, song trận này đánh đến giờ, nếu như tiếp tục múa thương lộng gậy, họ không đánh nổi, chúng ta cũng không thể đánh nổi, thực liều lĩnh, có thể tiện cho người Khiết Đan. Mọi người ngồi xuống cãi vã nhau sợ đã là lựa chọn duy nhất rồi, ngươi là võ tướng, chỉ lo tốt Hoành sơn cho Trẫm, còm chuyện múa mép này để Trẫm lo".

Dương Kế Nghiệp nghe vậy bật cười, lúc này, sĩ binh đứng ở lầu cao bỗng nhiên thổi tiếng sừng trâu u u, binh sĩ huấn luyện nghiêm ngặt chạy từ trong doanh ra, mặc vội áo giáp, Dương Kế Nghiệp mặt mũi căng thẳng nói: "Bảo vệ Thánh Thượng lui về hậu trại".

Trương Sùng Nguy khẩn trương đưa Dương Hạo đi, bị Dương Hạo ấn mạnh vào tay hắn, Dương Hạo nheo hai mắt nhìn về phía Tống doanh, bên Tống doanh dường như không có động tĩnh xuất binh, ngược lại kèn vừa vang lên, sĩ binh bên đó lục tục chạy về phía trước, chuẩn bị ngăn địch.

Lúc này binh sĩ trên lầu lại dùng cờ phất xuống, Dương Kế Nghiệp vừa thấy vội kinh hãi nói: "Quân địch đi từ phía bắc tới ư?"

Dương Hạo đứng lặng mà nhìn, trong một giát, chỉ thấy ở phía bắc có đại quân chen chúc nhau như thủy triều ồ ạt kéo đến, trong một lát đã thấy đen xì cả bãi đất, cờ trong sơn cốc bay phấp phới, người hô ngựa hí, giữa một cây đại kỳ, khiết đan văn và hán văn viết hai chữ lớn: "Bắc viện đại vương Da Luật Hưu Ca".

Cằm Dương Hạo bỗng thấy đau đau, năm đó Da Luật Hưu Ca cho hắn một quả đấm thép tiếp đón hắn, dường như đến giờ cảm giác lại trở về.

Người Liêu đến bãi đất trống phía trước, quất ngựa tung hoành, ồn ào, thực là tạo hiệu quả dọa người, theo sát phía sau đại quân nhân mã đuổi tới là quân đội hai ngước Tốnghạ. Trương Sùng Nguy nhìn kỹ một lát, quay đầu nói với Dương Hạo: "Thánh Thượng, chỗ nhân mã này tuy là cờ hiệu của Liêu quốc bắc viện đại vương, song nhìn doanh trại, không phải là quy chết của bắc viện đại vương, dường như là bộ độ tiên quân vậy".

Dương Hạo chau mày nói: "Người bắc đến đây làm gì nhỉ? Nếu như có mưu đồ Tốngquốc, đóng quân uy hiếp Nhạn Môn quan nghe ra còn có lý".

Dương Hạo khẽ chớp mắt, nở nụ cười: "Nhìn chỗ nhân mã này, ít cũng phải vào khoảng năm nghìn người, Người Liêu dẫn nhiều nhân mã như vậy đi đóng quân, chắc chắn không phải đến đây ngắm phong cảnh rồi. Ha ha, kệ hắn đi, chúng ta chỉ cần án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến".

"Vâng!"

Dương Hạo xoay người đi, đi được vài bước, lại quay đầu nói: "Tống nhân cho dù có ý hay là vô ý, nếu như còn muốn đánh vài trận nữa với ta, tình hình thế nào, ngươi cũng phải cập nhập được".

Dương Kế Nghiệp là Hoành sơn tiền địch tổng chỉ huy, là số ít người biết Dương Hạo lập quốc trước, rồi tốn vị xin hàng, tụ lực sinh lợi, cho đến khi hoàn thành quốc sách xưng đế, đương nhiên biết ý đồ của Dương Hạo qua lời nói, vội đồng ý.

Dương Hạo miễn cưỡng liếc mắt về phía cánh đồng tuyết có vô số lều trại chi chít, cười nói: "Đi, tên đến không phải Da Luật Hưu Ca, Trẫm cũng lười lên lầu nhìn, chúng ta về thôi".

"Thánh Thượng". Dương Diên Huấn vội vàng đuổi theo: "Thánh Thượng, hai nước Tống hạ đại doanh tạo thế góc cạnh, thần thấy chỗ người Liêu hạ trại đứng giữa, vị tất còn tồn tại thiện ý với chúng ta, nếu như người Liêu khiêu khích hoặc là làm khó dễ, thần nên ứng đối thế nào đây?"

Dương Diên Huấn cũng không biết ý đồ cao nhất bên trên, hắn là thủ tướng của phong đài cốc, thấy chỗ mà người Liêu hạ trại chiếm góc núi thứ ba chỗ ba núi đứng chéo, vị trí hào cự mã, không chỉ nhằm vào người Tống, còn coi Hạ quân cũng là quân địch giả, cảm giác người Liêu đến không thiện chí, mà trước đó khi Dương Hạo chưa xưng đế đã từng cùng với người Liêu tấn công qua Ngân Châu, lần này sau khi lập quốc người đến thiết lập quan hệ ngoại giao chính là Liêu quốc, cho nên phản ứng này, nên nắm bắt thế nào. Hắn cảm thấy muốn biết trước.

Dương Hạo nhìn hắn vẻ tán thưởng, có thể nghĩ đến vấn đề này, có thể đề cập đến vấn đề này, người này mới là một tướng lĩnh đích thực. Chiến tranh là tiếp diễn của chính trị, một người đánh chỉ có thể đánh, nhiều nhất là một cái sắc bén của đao, một nhát tiện tay, chỉ có động não, suy nghĩ đến chiến tranh phục vụ mục đích người mới có thể trở thành một soái tài giỏi đích thực.

Thực hiếm thấy, lúc hắn muốn cần vương phạt hán phá cầu, suýt nữa chết ở tiểu tướng thuộc hạ tiên phong của hắn, còn trẻ tuổi mà có tầm nhìn tinh tế, suy nghĩ đâu ra đó như vậy, rút bừa một người từ Dương gia nhị lang ra quả nhiên là nhân tài, thực không biết Lão Dương cả ngày chuẩn bị chiến trận luyện binh, ban đêm thì lo đào tạo người, làm gì có nhiều thời giờ mà dạy con cháu kiệt suất thế này, dự tính có đến tám chín phần là thái quân Chiết lão, đợi cho cháu con lớn chút, không bằng để cho Dương phu nhân này giúp đỡ giáo huấn một tay, không phải nói là con không dạy bảo. Nuôi ở thâm cung từ nhỏ, không đủ đứng dậy vì thiếu cứng rắn.

Dương Hạo vừa nghĩ vừa vỗ vào vai của Dương Diên Huấn nói: "Nhớ lấy nhé, ngọn núi này là doanh trại của ngươi. Dưới núi là dòng Trọc Lãng xuyên xuôi về phía tây, đều là lãnh thổ của Hạ quốc ta, tên nào xâm phạm cho dù là người Liêu hay người Tống thì vẫn phải đối xử bình đẳng. Nếu như bọn họ chọn cách gây hấn thì cũng không được nhường nhịn, ăn miếng trả miếng". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lời nói đầy đủ sức mạnh, Dương Diên Huân tuy rằng văn võ song toàn, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, vừa nghe những lời này vui mừng vô cùng, rồi ngay lập tức nghiêm mặt nói: "Thần, tuân chỉ".

Dương Kế Nghiệp cảm thấy hơi bất an nói: "Thánh Thượng, thần khi ở Hán quốc biết rõ tập quán của người Liêu, người Liêu luôn ngang ngược kiêu ngạo, cho dù có phụng theo chiếu của Hán quốc thì cũng vênh mặt hếch hàm sai khiến, không ai bì nổi, nếu như bọn chúng có cử chỉ gây hấn gì đó, chưa chắc đã có dã tâm gây chuyện, Khuyển Tử trẻ tuổi khí thịnh, Thánh Thượng cho hắn một ý chỉ, ngộ nhỡ có ác cảm với người Liêu…"

Dương Hạo liếc mắt nhìn hắn hỏi: "Sao vậy?"

Dương Kế Nghiệp do dự giây lát, hạ giọng nói: "Giờ tuy người Tống chạy về đông Hoành sơn, nhưng dựa vào thực lực mạnh của Tống quốc thì cho dù có bị tổn thương nguyên khí, muốn cản trở lòng tham người Tống, Thánh Thượng còn cần mượn thế người Liêu, cái gọi là sâu đo, muốn lòng tin, thế của long xà tồn trong người. Lần này thực không nên sinh sự với người Liêu".

Dương Hạo mỉm cười, lững thững đi đến nói: "Mượn thế ư, rõ ràng mượn thế mà ngầm mượn thế, thật giả lẫn lộn, có vài người như con lừa vậy, đánh không đi, kéo không lui, người phi thường phải dùng cách phi thường, đối với con lừa Da Luật Hưu thì không cần phải khách khí".

Dương Kế Nghiệp đứng đó người méo mó, Dương Diên Huấn chau mày nghĩ ngợi gì đó, rồi sau đó nói với Dương Kế Nghiệp: "Cha, Thánh Thượng đang nói gì vậy?"

Dương Kế Nghiệp than: "Sâu xa khó hiểu, cha cũng không hiểu nữa".

Dương Diên Huấn cười nói: "Thế cha cười gì vậy, nhi còn tưởng là cha đã hiểu rồi cơ".

Dương Kế Nghiệp nhếch mày: "Cha cười là vì phát hiện ra Thánh Thượng gần đây có thêm vài cái tật".

"Tật gì cơ ạ?"

"Đặt tên hiệu cho người ta…"

***

Thành Đô đã bị chiếm đống, Triệu Quang Nghĩa cũng không thể coi như không quan trọng, nhưng phái người nào đi Tây Xuyên bình định, chủ tướng này chọn thực là hao tâm tổn sức, đương nhiên ý hắn là La Khắc Địch, song hắn có cảm giác từ Phan Mỹ, Đảng Tiến, Tào Bân trước triều lão thần cấu kết đảng phái với nhau, làm gì dám phái La Khắc Địch ra.

Hà Kế Quân, Lý Kế Quân, Triệu Tán, Vương Toàn Bân… họ đều là những danh tướng, tiếc là, hai năm nay những vị lão tướng này như thi chạy đua. Ai nấy đều đi tây thiên cả. Đảng Tiến ư? Lão già này đánh thì cũng có thể đánh, nhưng… giờ Phan Mỹ dẫn binh ở ngoài, rồi lại cho Đảng Tiến một đại quân rồi cũng đánh hắn ra ư? Quân trung mau chóng chịu Ba Thục, lão tam Triệu Quang Mỹ giờ đang ở phủ Trường An đấy thôi, ngộ nhỡ mấy lão thần này…không được, tuyệt đối là không được.

------***------

Triệu Quang Nghĩa suy tư nghĩ ngợi, cảm thấy Thôi Ngạn Tiến cũng không tồi, nhưng chủ ý này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, chẳng đợi đến cầm được kim điện bàn bạc thì đã bị Tống kỳ, trình vũ cả gan đánh cho đòn phủ đầu, còn nhớ năm đó binh tiến Tây Xuyên thần thủ công chính là Vương Toàn Bân và Thôi Ngạn Tiến, hai người này không chỉ có thể đánh mà còn có thể được coi là những người biết rõ về địa hình núi non Thục Quốc.

Tuy nhiên dân chúng Ba Thục giờ kỳ thị người Tống như vậy, nhiều lần tạo phản, nguyên nhân trực tiếp ảnh hưởng đến không phải là vì sưu thuế của Ba Thục quá cao, và cần biết rằng thời điểm sưu cao thuế nặng sớm có ở Thục quốc nhiều như vậy, Tống quốc chiếm lĩnh được Ba Thục chỉ là cố ý tỏ vẻ hồ đồ, không đối đãi như những địa phương khác, người Thục vì vậy nhiều lần tạo phản.

Vương Tào Bân người Thục đốt giết đánh cướp rồi lại bắn được hơn vạn, từ đó về sao tạo thành thù sâu với người thục, điều này mới là phản ứng trực tiếp của người Thục nhiều lần tạo phản, giờ Vương Tào Bân chết rồi, Thôi Ngạn Tiến có thể làm phó tướng của năm đó, nếu như phái Thôi Ngạn Tiến đi Tây Xuyên thì không phải biến thành người bên cạnh người Thục tạo phản hay sao?

Triệu Quang Nghĩa nghĩ ra một đạo lý, cuối cùng đành phải chọn ra đại tướng Hách Sùng Tín làm chủ soái, Vương Chính Trung là tiên phong, rồi lệnh cho Trình Vũ là giám quân, lệnh năm vạn cấm quân tiếp tế tới các lộ Tây Xuyên, không ngừng giết về phía Tây Xuyên

Chiến sự Tây Xuyên tột nhiên cấp bách, không chỉ đơn giản là hai mặt dụng binh như vậy, Liêu quốc khi chiến sự Tống Hạ đang khốc liệt bỗng nhiên được tăng binh, tất có ý đồ cả. Triệu Quang Nghĩa một khi có điểm nào đó không rõ, cuộc chiến Hoành sơn e rằng sẽ khó mà gác lại được, nhưng Tống quốc vừa mới nếm mùi chiến bại từ quân Hạ, nếu như lần này hành quân lặng lẽ thì làm sao còn mặt mũi gì với thiên hạ? Càng khó tránh khỏi để cho láng giềng coi kinh cho, dù có thế nào cũng phải quyết tâm đánh một trận.

Thái độc của Tào Bân trên triều khiến Triệu Quang Nghĩa cảnh giác, đổi tướng trước trận là tối kỵ, huống hồ lần này Phan Mỹ dẫn binh ra ngoài, đại quyền đang nắm. Triệu Quang Nghĩa bỏ đi ý niệm vốn có, hạ chỉ nghiêm khắc tránh cứ vkan một trận, cách chức giám quân, vẫn phản hà bắc nhậm quan sát sứ, bỏ Tống Kỳ nhậm giám quân, hắn vốn muốn điều Quách Tiến phụ trách Lân phủ, tình hình Nhạn Môn quan vô cùng khẩn cấp, phái lão tướng định quốc tiết độ sứ Tống Ác nhanh chóng tới Lân phủ, nhưng thực ra là cần hắn tiết chết tây bắc sáu lộ biên quân, phân thế với Phan Mỹ.

Tình hình như thế này, chiến cục tây bắc tiến triển như thế nào thì khỏi nghĩ cũng đã biết, dù thế nào đi nữa, ít nhất hai chân Lân Phủ đã rơi vào túi Triệu Quang Nghĩa, rất có thu hoạch, nếu không phải là hắc xà lĩnh mất đi sáu vạn đại quân, bị dồn thảm hại cho đến tận bây giờ, thì trận chiến này còn có thể làm cho hắn mở mày mở mặt.

Người bắc hung hãn, so sánh còn xa với người nam Nan Địch, năm đó thái tổ hoàng đế chinh chiến bắc hán, mấy vạn binh mã bắc hán, mấy tòa thành bị phá hủy đều có thể khiến hắn không công mà lui, Triệu Quang Nghĩa tự hỏi lòng mình lần này dụng binh tây bắc hay là công đại qua được, giờ những điều mà hắn nghĩ chỉ là kết thúc được trận chiến này mà thôi, nếu như bàn đến thực lực quốc gia, hắn không tin Hạ quốc đất đai cằn cỗi mới thành lập lại có thể vượt được Đại Tống hắn.

***

Hương khói nghi ngút ở Sùng Hiếu am.

Sùng Hiếu Am chính là một tòa miếu có tiếng, hơn nữa nằm ở chỗ tây giao, không phải là nơi phồn hoa náo nhiệt như biện lương, cho nên điện vũ khổng lồ chiếm diện tích rộng, tuy nói đây là ni cô am, tăng chúng không kịp đại tướng quốc tự, người xuất gia là nham nhân thành tăng lữ vô số, nhưng Biện Lương có trăm vạn nhân khẩu, một con số khổng lồ, ở đây ni công trong am nổi tiếng này cũng có không ít đệ tử.

Đây vốn có một nữ ni tu hành và một đệ tử tục gia một trăm năm mươi năm, từ đó Vĩnh Khánh công chúa ở đây xuất gia tu hành, triều đình có chăm chút sửa chữa lại, trùng tu miếu thờ, rồi làm kim thân, hương khói ở đây ngày một nghi ngút, nữ ni tới đây cắt tóc đi tu cũng ngày một tăng lên, giờ con số đã có hai trăm tám mươi người.

Lúc này đang có đại thí chủ của Sùng Hiếu Am đến thắp nhang.

Tiếng trúc ngoài am, luồng không khí mới mẻ vô cùng nồng, trong am, am chủ Định Như đại sư cũng chính là hai vợ chồng già mà công chúa Vĩnh Khánh đích thân tiếp kiến rồi tiến đến dâng hương. Hai người này này là Cao viên ngoại Hòa Cao phu nhân, hai vợ chồng đều là tín đồ của Phật môn, dù đi đâu, hai vợ chồng già đều tay trong tay lần tràng hạt tử đàn, xưa nay sửa cầu làm đường cứu tế quê nhà, nổi tiếng là người lương thiện.

Hai người Cao Viên ngoại phu nhân là hộ pháp thí chủ của đại tướng quốc tự, từ khi công chúa tới Sùng Hiếu Am, đây chính là cành vàng lá ngọc, thân phận có thể so sánh với sức hiệu triệu của Phật tổ, từ đó hai vợ chồng già thường xuyên tới lui Sùng Hiếu Am làm nơi thánh địa Phật môn để lễ Phật thăm viếng. Mỗi lần trở về, hai vợ chồng đưa đồng tiền đắt giá, tín chúng hào phóng như vậy là những nhân vật mà đệ tử Phật môn luôn coi trọng, Vĩnh Khánh với thân phận là công chúa, giờ đã thành am chủ của Sùng Hiếu Am, vợ chồng Cao viên ngoại có cống hiến rất lớn với am này, đó là những tấm lòng đáng coi trọng.

Lúc này, Định như tiểu sư thái ở trong phòng chờ, tiếp vợ chồng già. Thân phận Vĩnh Khánh chỉ có khi trong cung thì có cung nữ hầu hạ nàng, lúc này sau khi đã xuống tóc. Khi Vĩnh Khánh vừa mới đến Sùng Hiếu Am, Triệu Quang Nghĩa còn bảo Hoành thành ti ngầm theo dõi động tĩnh của Sùng Hiếu Am, nhưng nguyên nhân chính mà Hoành thành ti vẫn không biết, họ chỉ lo đến sự an toàn của con cháu họ hàng Quan Gia.

Nhưng họ chỉ có thể phái vài người hoạt động mọi nơi ở Sùng Hiếu Am, trong am chú ý động tĩnh của những người khách lui tới, chẳng có cách nào tiến thêm một bước, nắm bắt nhất cử nhất động của Vĩnh Khánh. Hai ba năm trôi qua, Sùng Hiếu Am chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, Vĩnh Khánh vốn là nữ nhi, Triệu Quang Nghĩa kiêng nể nàng có hạn, thả lỏng quản chế, giờ Hoành thành ti cũng đã ít phái người đến Sùng Hiếu Am thăm dò.

Vĩnh Khánh mặc bộ quần áo tăng ni, tóc không còn trên mái đầu của nàng nữa, mang khí sắc Phật môn đắc đạo cao nhân, vợ chồng Cao viên ngoại là hai người hiền lành, khí độ ung dung, vẻ mặt ôn hòa, cũng là đôi vợ chồng cư sĩ ngồi không ở nhà nhiều năm, những người như vậy tới Phật môn, nói về lý chính là trải qua nghĩa giáo mới đúng, song nếu có người giờ nghe đối thoại của ba người họ, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc…

"Cao viên ngoại, giờ ta tình nguyện nhận sự viện thủ của ngươi".

Cao viên ngoại tóc trắng xóa vui vẻ lộ rõ trên nét mặt nói: "Công chúa đồng ý ư? Thế thì tốt rồi, tốt rồi, thảo dân ngay lập tức…"

"Từ đã, ta còn có chuyện muốn ngươi đồng ý thay ta làm".

Thần sắc Cao viên ngoại bỗng chốc lặng đi, công chúa muốn hắn giúp làm chuyện gì vậy, liệu có dễ làm không đây? Cao viên ngoại chần chừ chưa dám gật đầu đồng ý, hỏi lại: "Không biết công chúa có điều gì muốn nhờ?"

Vĩnh Khánh từ từ nói: "Đệ của ta Đức Phương tuổi đã tròn mười sáu, ta muốn ngươi phát động lực lượng của ngươi, tạo ra thanh thế, bức Quan Gia phong vương".

Cao viên ngoại kinh ngạc nói: "Phong vương ư? Công chúa đã đồng ý sự sắp xếp của thảo dân rồi, hà tất còn lo lắng đến vương tước? Điều này…"

"Ý đồ của bổn quan, ngươi không cần quan tâm, đây là điều kiện duy nhất của ta, chỉ cần các ngươi làm tốt, thì ta sẽ làm theo lời ngươi nói".

Cao viên ngoại và phu nhân liếc nhìn nhau, vuốt chòm râu trầm ngâm: "Được, thảo dân đồng ý, song…có phong vương hay không, thì do bề trên, thảo dân không dám bảo đảm…"

Vĩnh Khánh khẽ nhíu mắt, cười nói: "Ngươi yên tâm, người đó cả đời có chí nguyện làm Lý Thế Dân thứ hai, không chỉ có mục tiêu làm Lý Thế Dân về văn võ chính trị, mà còn mong mình cũng có thể giống với hình dáng của Lý Thế Dân, để cho người đời sau chỉ nhớ đến điểm tốt của hắn, không nhớ đến quá trình. Nếu các ngươi có thực như những gì ngươi nói, có lực lượng hùng hậu như vậy thì chỉ cần ngươi phát binh sĩ thân công khanh, tạo thanh tạo thế, hắn sẽ không thể không đồng ý, thanh thế này hắn cũng sẽ phải chú ý đến".

"Được!" Cao viên ngoại nhớn mày nói: "Chúng ta sẽ cố hết sức, chỉ mong kết quả sẽ như dự liệu của công chúa".

Vợ chồng Cao viên ngoại đi ra, Vĩnh Khánh đứng ở dưới hành lang, chắp hai tay vái chào về hướng vợ chồng Cao viên ngoại rời đi, một lúc lâu sau, nhắm nghiền mắt, mở mắt nhìn một nữ nhân đang quét tuyết trong sân, nàng mặt một áo bào màu tro, lộ ra chút tóc ở mũ tăng, rõ ràng là thân phận nàng: Đây là tam bảo, đệ tử của Trì giới.

Vĩnh Khánh lặng lẽ nhìn theo bóng nàng, mở miệng gọi: "Đinh Ngọc, dọn trà của bần ni trong phòng".

Nữ tử thanh tú đang vùi đầu quét tuyết nghe tiếng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, buông chổi, dẫm lên tuyết đi lại phía
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.