*Đứng ở một bên, A Cổ Lệ nhạy bén ngó ngó khắp nơi, chậm rãi bước đi thong thả đi ra, một đội binh lính áp giải tù binh vội vã từ bên cạnh đi qua, A Cổ Lệ hướng ra phía ngoài đi ra, nhân cơ hội đội binh lính này che khuất tầm mắt của người khác, A Cổ Lệ vội vàng nhặt lên một áo giáp cùng đầu khôi bị vứt trên mặt đất rồi mặc vào, đi vội mấy bước, đã nhập vào trong trận hình nhân ảnh binh mã tán loạn.
Vương tử A Lý dẫn quân điên cuồng vội vã, phạm vào tứ đại kị cũng không phải bởi vì hắn chủ quan, mà là vào niên đại lúc ấy, hiệu suất chỉ huy từ trên truyền xuống bị các nhân tố khác quan như tố chất binh lính cùng hệ thống chỉ huy hạn chế, bất luận kẻ nào dưới tình huống như vậy mà truy kích quân địch cũng là thắng lợi ổn định. Bất kể địch nhân là thất bại thảm hại hay là chủ động rút lui, chỉ cần cường địch vẫn có lực vồ đến, dưới tình huống này mở lệnh kỳ ra, toàn quân rút lui, cho dù là tướng lãnh xuất sắc cũng không cách nào hoàn toàn điều động được quân đội, để cho bọn họ ở trong khi rút lui còn có thể giữ vững, tràn đầy ý chí chiến đấu, tiến hành phản kích đâu ra đấy.
Nếu như là rút lui ban đêm, như vậy cần suy nghĩ thêm tới nhiều nhân tố hơn nữa, hệ thống chỉ huy cơ hồ rơi vào tê liệt, nếu như quân đội ở trong khi rút lui bị đuổi kịp. Dưới tình huống này cùng cường địch giao phong, liền đã nhất định là thất bại, hơn nữa chủ soái bị đâm, quần long không đầu. Như vậy cho dù phía chạy tán loạn có trăm vạn đại quân, ở trước mặt truy binh có binh lực kém xa cũng nhất định là thất bại thảm hại.
Cho nên vương tử A Lý không chút nào cố kỵ khi hắn đuổi theo đại quân Dương Hạo đang thừa dịp lúc ban đêm vội vàng thối lui, cả người hưng phấn đến run rẩy, hắn nắm thật chặt lấy loan đao trong tay, quát to: "Xông qua, giết sạch bọn họ!"
Quân Hạ Châu đang hướng phía Đông vội vàng đi tới khi nghe được tiếng chân ngựa của bọn họ lúc đã nhanh chóng dừng bước lại, bằng tốc độ nhanh nhất bày ra một trận thế phòng ngự trận đơn giản, lúc này đốm lửa như rồng đã xuất hiện ở trên sa mạc hoang vu, trận hình phòng ngự yếu kém hiển nhiên không cách nào ngăn cản đại quân Cam Châu, bọn họ vội vàng biến hậu trận thành tiền trận bố trí thành phòng tuyến, nhưng nhanh chóng bị xé mở ra một vết rách, binh lính Hồi Hột ngang nhiên vọt vào, tiếp tục mở rộng miệng đột phá, chế tạo sát thương cùng hỗn loạn lớn hơn nữa.
Quan sĩ Hạ Châu tự nhiên biết mục đích thực sự của lần đột nhiên rút quân tối nay này, cho nên sĩ khí toàn bộ lòng quân không ảnh hưởng, mặc dù như thế, nhưng trong quá trình hành quân gấp đột nhiên dừng lại biến hóa thành trận hình phòng ngự, các bộ phận không cách nào phối hợp tác chiến được ăn ý, nhân mã của vương tử A Lý thành công đột phá tiến vào trận địa của địch, giống như một thanh đao nhọn hướng phía trước đâm tới.
Lúc này ở hai bên sa mạc đột nhiên xuất hiện một mảnh binh mã, lặng lẽ hướng về bọn họ đánh lén tới. Binh mã đột ngột xuất hiện ở hai bên cũng không la cũng không kêu, lại càng không giơ cây đuốc lên. Tiếng vó ngựa của bọn họ cũng bị tiếng người hô ngựa hý ở hiện trường che lấp đi rồi, nếu như lúc này có người chú ý tới tình hình hai bên, bọn họ sẽ phát hiện, đang có một tấm thảm đen kịt che trời che cả một vùng đất, lặng lẽ hướng nơi này phủ tới, một tấc một tấc làm cho màu sắc sa mạc thay đổi.
Rốt cục có người phát hiện ra nhân mã ở hai bên đột nhiên giết ra, bởi vì theo đại quân mà đến còn có cát bụi tung cao cao lên xông giữa màn đêm. Đem cả trăng sao sáng ngời trên bầu trời cũng che đậy đi rồi, trong lúc nhất thời giống như là có một yêu ma quỷ quái ở sa mạc đột nhiên đem ánh sao ánh trăng đều cắn nuốt, may là ở chỗ song phương hỗn chiến còn có cây đuốc của truy binh Hồi Hột giơ lên cao cùng với cây đuốc giơ lên của binh sĩ Hạ Châu bị đuổi kịp.
Cho nên, những đốm lửa này trở thành là ánh sáng duy nhất trong sa mạc, mà binh sĩ song phương giống như là những con bươm bướm vờn lửa, thành từng chuỗi kéo dài liên tục, vô cùng vô tận.
Binh sĩ Hồi Hột trăm triệu lần cũng không nghĩ tới bọn họ vốn là sắm vai người thợ săn lại đột nhiên biến thành đối tượng bị săn giết, giữa lúc kinh hoàng thất thố cuống quít nghênh chiến, đã bị nhân mã hai bên đánh lén đi lên cắt thành vài khúc. Binh sĩ Hạ Châu nổi lên vừa không cờ xí, cũng không kèn lệnh, cũng không lớn tiếng kêu giết, cũng không cần chỉ huy điều hành, mặc dù tập kích bất ngờ có tác dụng cực lớn ở trong chiến tranh, nhưng là một chuyện đánh giáp lá cà kia, chính là không cần suy nghĩ, chỉ cần ngươi quyết đoán cùng dũng khí, chỉ cần không ngừng xông về phiá trước, chỉ cần ngươi có thể chém người giỏi hơn so với đối phương.
Binh sĩ Hạ Châu nhào ra từ hai bên cầm đao đúng là đao thích hợp nhất dùng để chém người, một thanh Cương Đao mang theo tiếng gió gào thét, chiếu ra từng đạo hồ quang trong ngộn lửa, theo từng đạo điện quang hiện ra cùng biến mất, sẽ thấy vang lên những tiếng vang "Phốc phốc" đâm vào thịt trầm muộn, tiếng binh khí giao kích chạm vào nhau leng keng, tiếng reo hò chém giết kêu thảm thiết, còn có thanh âm hí dài của những con ngựa may mắn.
Người cầm đao hung mãnh chém giết, giết người rất đẹp! Một trận huyết đồ thật hung mãnh tàn nhẫn! Một cuộc đột kích lôi đình vạn quân!
Vương tử A Lý đang xung phong liều chết ở phía trước bỗng nhiên nghe thấy tiếng chém giết ngựa hý xôn xao ở hậu trận so với nơi này của hắn càng thêm thảm thiết hơn, vương tử A Lý vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức liền phát hiện ra vấn đề: đây là một cái bẫy!
Một khi biết rõ ràng điểm này, lòng vương tử A Lý lập tức chìm đến đáy cốc, hắn lập tức liền nghĩ đến phá vòng vây, nhưng là, hắn đi quá sâu vào trong trận quân Hạ Châu rồi, người ngựa phía sau đã bị chặt đứt. Quân địch phía trước đang bổ nhào ngược trở lại, mà ở hai cánh trái phải, là đông nghịt căn bản không nhìn thấy có bao nhiêu quân địch.
Khi quân địch mãnh liệt xông tới, hắn giống như một đóa bọt sóng bị chôn vùi ở trong biển, vương tử A Lý chợt nhớ tới một câu châm ngôn của người Hán:
Gậy ông đập lưng ông!
"Quân ta thương vong..."
"Nói cho ta biết số thương vong của quân địch!"
Mộc Khôi vội vã chạy tới trước mặt Đường Diễm Diễm. Mới vừa mở miệng nói chuyện, liền bị cắt đứt.
Mộc Khôi, ngừng lại một chút nói: "Con số tỉ mỉ còn đang trong thống kê, căn cứ phỏng đoán sơ bộ, quân địch chết hơn chín ngàn người, bị thương và bị bắt làm tù binh là hơn một vạn năm ngàn người." Tỷ lệ chết cùng bị bắt được nhiều đến như thế. Có thể thấy được trận đánh phục kích lần này thảm thiết như thế nào.
Đường Diễm Diễm nhíu nhíu mày: "Thành Cam Châu có thể nói là hầu như toàn dân giai binh, người biết cưỡi ngựa bắn cung có ít nhất bảy vạn người, nếu như chẳng qua là thủ thành mà nói, có thể sử dụng còn nhiều hơn. Nói như vậy binh lực cao hơn mấy con số chữ này nhiều, nói cách khác, trận chiến phục kích dụ xà xuất động này, chúng ta chỉ tiêu diệt được một phần ba địch nhân?.
Mộc Khôi nói: "Phu nhân, cũng không phải là sĩ tốt sợ kẻ địch không tiến, một cuộc chiến trong đêm, có thể tiêu diệt ba thành quân địch. Chiến tích này đã là hết sức khó có được rồi!
Chiến đấu trong đêm, mặc dù chúng ta chiếm tiên cơ, nhưng quân địch cũng dễ dàng bỏ chạy tứ tán, cho nên đánh tan bọn họ dễ dàng, nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ thì cực kỳ khó."
Đường Diễm Diễm thở dài, lo lắng nói: "Mộc tướng quân, ta cũng không phải là trách cứ tướng sĩ không chịu phục vụ quên mình. Chẳng qua là, chiến quả như vậy cũng không lý tưởng, nếu như chúng ta lập tức trở về kinh sư, rồi lại vây thành Cam Châu. Dựa vào binh lực hiện có trong thành, vẫn là không thể nhanh chóng đánh hạ nó, nhưng thời gian không đợi người a."
Mộc Khôi nói: "Không thể đánh một trận công được thành, đó cũng là không có cách nào, ngày xưa Lý Quang Duệ mấy bận dẫn binh Tây chinh, chiến quả còn chưa được hiển hách bằng một nửa chúng ta dó, trận đánh này đánh xuống, đã đủ để uy hiếp các bộ lạc Tây Vực rồi, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, Thái Úy đã ra lệnh điều quân trở về, quân lệnh đã hạ, chúng ta phải nhanh chóng sớm điều quân trở về Lương Châu mới tốt."
Vương phi vương phi A Cổ Lệ vẫn im lặng đứng ở trong góc nhỏ, bởi vì trận đại chiến này, nàng cơ hồ bị mọi người quên lãng đi, lúc này nghe được những lời này của Mộc Khôi, thân thể mềm mại của nàng không khỏi chấn động: "Thái Úy hạ lệnh sớm điều quân trở về Lương Châu? Lương thảo của bọn họ quả nhiên không còn nhiều nữa! Ta không đoán sai, nếu như tiếp tục chịu đựng tiếp nữa. Bọn họ nhất định đi trước rút quân, chúng ta căn bản không cần tứ tán phá vòng vây, căn bản không cần chủ động đánh ra!" A Cổ Lệ reo hò ở trong lòng, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Dạ Lạc Hột, bảo hắn trợn to mắt chó của hắn mà nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là con trai bảo bối của hắn anh minh, hay là A Cổ Lệ nàng thông minh.
Đường Diễm Diễm lo lắng nặng nề nói: "Đúng vậy, quân coi giữ thành Cam Châu bị tiêu diệt ba thành, chỉ cần cho chúng ta thêm chút thời gian, tiếp tục vây nó một thời gian ngắn nữa, Cam Châu tất nhiên tới tay. Đáng tiếc! Triều đình vì thâu tóm chúng ta, lại cấu kết Xích Trung phản bội Phủ Châu. Vừa giá họa cho chúng ta, khiến cho chúng ta trăm miệng cũng không thể bào chữa, hôm nay đại quân triều đình đã sắp tới, mà Thái Úy lại đang từ Qua Châu rút quân, cũng không biết bao lâu mới có thể chạy tới, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đi trở về trước trợ giúp. Nếu như trở về trễ, căn cơ có gì sơ thất, hậu quả thực là thiết nghĩ không chịu nổi."
"Cái gì? Tống Quốc hạ thủ đối với hai châu Lân Phủ, hơn nữa còn giá họa cho Dương Hạo, tiến sát Hạ Châu?"
Trái tim A Cổ Lệ nhất thời "phanh phanh" ngỗ nghịch nhảy lên, chỉ nghe Đường Diễm Diễm quả quyết nói: "Không thể đợi thêm nữa rồi, chúng ta lập tức chạy tới Lương Châu, nghỉ ngơi và hồi phục sơ qua, lập tức gấp rút tiếp viện cho Hạ Châu. Bất quá, Cam Châu Hồi Hột có thể tiếp tục đuổi tới hay không?"
Mộc Khôi nói: "Phu nhân yên tâm, chúng ta rút lui không xa, hắn mới dám ra khỏi thành truy kích, hôm nay bọn họ trúng mai phục, giờ phút này thành Cam Châu thế tất đóng chặt bốn cửa thành, sẵn sàng chiến đấu, sợ chúng ta đánh tới đi, nào còn dám xuất binh. Chúng ta bây giờ lập tức hành quân. Đợi đến hừng sáng, khoảng cách cùng bọn họ đã kéo ra xa. Dạ Lạc Cật tuyệt không dám đem tinh nhuệ ra hết, để Cam Châu trống rỗng. Thái Úy ở bên kia tùy thời có thể điều quân trở về, nếu hắn dám xa Cam Châu, không sợ bị Thái Úy đánh úp hang ổ sao?"
Đường Diễm Diễm khen: "Mộc tướng quân nói rất có đạo lý, tốt, lập tức nghiêm túc chỉnh đốn quân đội, sau nửa canh giờ nữa, nhanh chóng về Lương Châu."
"Tuân lệnh!"
Lúc này Long Linh Nhi mang kiếm chạy tới, vội vàng nói: "Phu nhân, có một người Hồi Hột đầu tiên là nằm xen lẫn trong đống xác chết, sau lại thừa dịp người chưa chuẩn bị mà đoạt ngựa trốn đi, có binh sĩ Hồi Hột bị bắt nhận ra được, người nọ là đại vương tử Hồi Hột A Lý."
Vẻ mặt Đường Diễm Diễm biến đổi: "Thật không? Đã sai người đuổi theo chưa?"
"Đã phái người đuổi theo rồi, bất quá đại chiến mới vừa kết thúc, khắp nơi đều đang xử lý thi thể, cứu trị thương binh, giam giữ tù binh, trong đêm tối, ai cũng không ngờ rằng người giục ngựa phi qua lại là dư nghiệt Hồi Hột, lúc đó còn không biết nên đuổi theo hay không."
Đường Diễm Diễm nói: "Thì ra là lãnh binh truy kích là vương tử Hồi Hột, đáng hận, đuổi theo! Nhất định phải bắt được hắn!"
Mộc Khôi nhắc nhở: "Phu nhân, cứu binh như cứu hỏa. Chúng ta không thể lưu lại ở chỗ này lâu được!"
Đường Diễm Diễm cắn răng nói: "Đại quân chờ nửa canh giờ, nếu không có kết quả thì lên đường."
Nàng vừa nói vừa vội vàng đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tù binh mang đi toàn bộ, nói không chừng trong đó còn có nhân vật quan trọng gì của Cam Châu Hồi Hột."
Đứng ở một bên, A Cổ Lệ nhạy bén ngó ngó khắp nơi, chậm rãi bước đi thong thả đi ra, một đội binh lính áp giải tù binh vội vã từ bên cạnh đi qua, A Cổ Lệ hướng ra phía ngoài đi ra, nhân cơ hội đội binh lính này che khuất tầm mắt của người khác, A Cổ Lệ vội vàng nhặt lên một áo giáp cùng đầu khôi bị vứt trên mặt đất rồi mặc vào, đi vội mấy bước, đã nhập vào trong trận hình nhân ảnh binh mã tán loạn.
Đường Diễm Diễm cùng Long Linh Nhi đứng ở một chỗ cao trên sa mạc hoang vu, Long Minh Nhi từ mặt sau vội vã chạy tới, ôm quyền nói: "Phu nhân, quả nhiên nàng đã chạy."
Đường Diễm Diễm gật đầu, quay về nói với Long Linh Nhi: "Làm sao lại không nói chuyện dẫn ta rời đi theo như kế hoạch của chúng ta, để tạo cơ hội cho nàng? May mà ta phản ứng nhanh, bằng không thật đúng là tin ngươi."
Long Linh Nhi cười khổ nói: "Phu nhân, Linh Nhi không nói láo, thật sự có người giả mạo tử thi, đoạt ngựa chạy đi, trải qua sự phân biệt của tù binh, nói người nọ chính là vương tử A Lý."
Đường Diễm Diễm ngẩn ra, thất thanh nói: "Lại có thể là thật? Đã thật sự phái người đuổi theo rồi?"
"Dạ"
Đường Diễm Diễm nhìn xa nhìn gần xem một chút, khắp nơi là một mảnh tán loạn, đều là mấy tên lính đi tới đi lui quét dọn chiến trường, những cây đuốc như biển sao, dưới tình hình như thế đột nhiên có một người quất ngựa phóng đi, người bên cạnh sợ là hỏi cũng không hỏi, muốn bắt hắn trở lại nói cũng khó.
Đường Diễm Diễm lắc đầu, lẩm bẩm: "Muốn bắt hắn trở lại, rất khó, đáng tiếc. "
Long Linh Nhi an ủi: "Nếu như không bắt được trở lại. Vậy coi như là hắn mạng lớn, dù sao không ảnh hưởng tới đại cục, phu nhân cần gì để ở trong lòng."
Đường Diễm Diễm liếc nàng một cái, mỉm cười khen: "Kế sách của ngươi rất hay, nếu quả thật có thể có hiệu quả, ngươi liền lập được một cái công lao thật to trước mặt Thái Úy."
Thì ra là, sau khi lương thực tồn ở Cam Châu hầu như không còn, Dạ Lạc Hột ba bốn phen thử phá vòng vây, bất quá binh sĩ Hồi Hột rơi vào trong tay Đường Diễm Diễm, trải qua dùng hình đã thú nhận ý ý muốn phá vòng vây của Dạ Lạc Hột, Đường Diễm Diễm nghe xong vô cùng lo lắng, nếu như Dạ Lạc Hột thật sự chạy đi, đại mạc mờ mịt, thảo nguyên mênh mông, khi đó còn muốn tiêu diệt hắn có thể nói là rất khó khăn.
Đánh rắn không chết sẽ bị cắn, thả hổ về núi hại nhà mình, đến lúc đó dân chúng Cam Châu Hồi Hột sẽ không thần phục dưới trướng Dương Hạo, Dạ Lạc Hột lại có thể cấu kết với Lũng Hữu Thổ Phiên, tùy thời ngóc đầu trở lại.
Xét theo việc lần này, sau khi Dương Hạo nhận được tin tức Đường Diễm Diễm truyền báo, liền nhắn trở lại nói muốn nàng không tiếc hết thảy trì hoãn ở chỗ Dạ Lạc Hột đợi hắn điều quân trở về, nếu không một khi Dạ Lạc Hột đột phá vòng vây chạy trốn, như vậy tòa thành trống không này cũng không có bao nhiêu hữu dụng. Thực sự quan trọng là... người, là ba mươi vạn dân Cam Châu Hồi Hột. Nếu như không thể thu phục bọn họ, ở hành lang Hà Tây sẽ tăng thêm ba mươi vạn du kích âm hồn bất tán, khi đó Dương Hạo sẽ thật sự lún sâu vào vũng bùn chiến tranh ở hành lang Hà Tây.
Song lấy binh lực trong tay Đường Diễm Diễm, phân binh ra vây khốn một tòa thành trì lớn như thế, muốn ngăn trở Dạ Lạc Hột bỏ thành mà chạy thực sự là không dễ, Đường Diễm Diễm đã vài lần triệu tập các tướng lĩnh nghị sự, cũng không có nghĩ ra được phương pháp xử lí nào bảo đảm Dạ Lạc Hột sẽ không chạy trốn, cùng lúc đó tần suất Dạ Lạc Cật tiến hành thử dò xét tính phá vòng vây càng ngày càng cao, tình thế hết sức cấp bách. Lúc này Long Linh Nhi được Dương Hạo phái đến Cam Châu vì Đường Diễm Diễm hiến một kế, nàng phân tích nói: nếu như ép Dạ Lạc Hột, thật sự đẩy hắn bất kể hy sinh bỏ thành mà chạy, lấy binh lực an bài ở bên ngoài Cam Châu trước mắt là không vây được hắn, mà Dạ Lạc Hột hôm nay đã nóng nảy, Thái Úy lại chẳng biết lúc nào mới có thể giải quyết hai châu Qua Sa, nói như vậy, không bằng chủ động bỏ qua Cam Châu, rút về Lương Châu, xuất ra tin tức triều đình công kích hai châu Lân Phủ cho người Cam Châu Hồi Hột biết, làm ra bộ dạng giả bị buộc trở về viện binh, dù sao tin tức này mấy ngày nữa cũng nhất định sẽ truyền vào trong tai của bọn hắn, chính là có thể lợi dụng.
Ngoại địch vừa lui, cho dù Cam Châu cả một hạt gao cũng không còn. Dạ Lạc Hột cũng sẽ không bỏ thành chạy nạn nữa, hắn sẽ tận lực điều động lương thực gạo thịt từ các bộ lạc du mục bên ngoài để ăn để giải quyết việc Cam Châu thiếu lương thực. Mà sau khi Đường Diễm Diễm lui binh về Lương Châu, có thể tạm thời ở nơi đó nghỉ ngơi và hồi phục. Làm ra tư thế chuẩn bị gấp rút tiếp viện Lân Phủ, nhưng là cũng không thật sự lên đường, chờ tới thời điểm Dương Hạo giải quyết xong hai châu Qua Sa, thắng lợi điều quân trở về, sẽ báo cho Diễm Diễm, hai quân từ hai phía Nam Bắc lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây Cam Châu một lần nữa. Vây mà không tấn công, chủ động triệt binh, lại vây khốn một lần nữa như thế, cho dù thần kinh Dạ Lạc Hột hắn làm bằng thép, như vậy rất nhanh cũng sẽ phải hỏng mất dưới đại hỷ đại bi (vừa vui quá xong lại buồn ngay=
Đường Diễm Diễm đem việc Long Linh Nhi thiết kế nhưu thế rõ ràng rành mạch ghi lại rồi trình báo cho Dương Hạo. Dương Hạo tụ tập chư tướng, hơn nữa chú ý nghe ý kiến của các tướng lĩnh quen thuộc với tình hình Cam Châu, liền đồng ý với một kế này. Nguồn tại http://truyentop.net
Đám người Đường Diễm Diễm cùng Mộc Khôi thương nghị chủ động lui binh, đồng thời khéo léo mà đem ký do lui binh truyền tới trong tai của Dạ Lạc Hột. Kế nhẫn tâm hiến mỹ nhân của Dạ Lạc Hột thất bại, Đường Diễm Diễm liền biết một khi tin tức thất bại này truyền trở về, Dạ Lạc Hột tất nhiên sẽ lập tức mạnh mẽ phá vòng vây.
Cho nên nàng tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động, nếu như có thể một lần tiêu diệt chủ lực của Dạ Lạc Hột thì cũng không cần đại quân đi tới đi lui nữa.
Bất quá kết quả chiến đấu cũng không quá lý tưởng. Vẫn theo như kế hoạch đã sớm định ra rút về Lương Châu, lúc này làm như thế nào đem tin tức khi giả rút quân tiết lộ cho Dạ Lạc Hột, lại không làm cho hắn sinh lòng nghi ngờ, chính là một cái vấn đề khó khăn, tin tức quan trọng như vậy cũng không thể tùy tiện để một sĩ tốt trùng hợp có thể nghe thấy được đi?
Long gia là ở dưới tình huống bị đại quân tiếp cận bị buộc đầu hàng, Long Linh Nhi trải qua biến hóa tâm cảnh như vậy, cho nên đối với vương phi A Cổ Lệ đồng dạng bị buộc đầu hàng là thật tâm đầu hàng hay là lá mặt lá trái có thể tháy rõ hơn so với người bên cạnh, nàng căn bản không tin tưởng con ngựa hoang kiêu ngạo bất tuân này có thể thoải mái mà đầu hàng như vậy, liền hiến kế: mọi người cùng nhau ở trước mắt vương phi A Cổ Lệ diễn một vở kịch, tạo cho nàng cơ hội chạy trốn, vương phi Hồi Hột tự mình đưa tin tình báo trở về, nhất định có thể trấn an Dạ Lạc Hột, làm cho hắn an tâm canh giữ ở thành Cam Châu.
Long Linh Nhi khiêm tốn nói: "Túc Châu cùng Cam Châu ở gần nhất, lần này có cường địch bên người, làm sao không để tâm. Cho nên Long gia ta mỗi ngày cũng đều nghiên cứu Cam Châu, đều suy nghĩ về tên Dạ Lạc Hột này, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, là bởi vì Linh Nhi hiểu rõ Cam Châu, hiểu rõ tính tình Dạ Lạc Hột, nhưng cũng không coi là chuyện gì, cũng là nhờ phu nhân người có thể tùy cơ ứng biến, biết thời biết thế lợi dụng kế hành thích, để cho Dạ Lạc Hột ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, Linh Nhi thật là khâm phục từ đáy lòng."
Đường Diễm Diễm hì hì cười nói: "Cái miệng ngươi thật ngọt a, chỉ một cô nương Long gia các ngươi cũng đa mưu túc trí, cũng tính là nhân tài đông đúc."
Long Linh Nhi càng thêm nhún nhường: "Có nhân tài, cũng cần phải có thực lực, mới có cơ hội chí khí được mời rượu, Long gia đã thành tâm quy thuận, sau này kính xin phu nhân nâng đỡ nhiều hơn."
Đường Diễm Diễm mỉm cười nói: "Lời này ngươi nên đợi đến lúc khánh công tự mình nói với Thái Úy đi. Trải qua một chuyện lần này, Thái Úy nhất định sẽ nhìn ngươi với con mắt khác."
Long Linh Nhi tự nhiên nói: "Phu nhân, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, con gái nhà ai lại nguyện ý bị đem thành lễ vật tặng tới đây? Cũng là gia phụ nhất thời hồ đồ, mới nghĩ ra biện pháp vụng về đáng cười như vậy ; thật ra thì Dương Thái Úy anh minh thần võ, tâm hoài chí lớn. Dùng nữ sắc lấy lòng, trái lại sẽ bị Thái Úy xem thường. Long gia phải theo khuôn phép cũ, thật tình làm việc, mới có thể nhận được sự ưu ái của Thái Úy."
Đường Diễm Diễm đảo đôi mắt đẹp, xinh đẹp nói: "Như vậy nếu như quan nhân nhà ta thật sự là một tên háo sắc thì sao đây?"
Long Linh Nhi giật mình trong lòng một cái, do dự một chút, quyết định vẫn là đàng hoàng trả lời ở trước mặt nàng thì tốt hơn, liền nói: "Nếu như thế, Linh Nhi cùng các tỷ muội khác, vì cả nhà Long gia, cũng là cam tâm tình nguyện hầu hạ bên người Thái Úy cùng phu nhân."
Đường Diễm Diễm ra vẻ kinh ngạc nói: "Một người như vậy mà, ngươi nguyện ý giao thân cho hắn?"
Long Linh Nhi làm ra một bộ dáng đáng thương, sâu kín nói: "Linh Nhi là con gái hàng thần, sao có tư cách nói một tiếng nguyện ý hay là không muốn chứ, bất quá là vì tiền đồ của phụ thân cùng gia huynh, an nguy của cả nhà, chủ thượng háo sắc thì lấy sắc để hiến, chủ thượng trọng tài, thì lấy tài bày ra."
Đường Diễm Diễm lại cười nói: "Nói như vậy, ngươi là đồng ý rồi?"
Long Linh Nhi nói: "Vâng, trên đời có mấy người có thể không làm việc mình không thích đây? Long gia hưng vong, đều ở giữa một ý niệm của Thái Úy, tự nhiên phải nhìn sắc mặt Thái Úy mà làm việc. Thật ra thì ngưu tầm ngưu mã tầm mã.Bá chủ một phương là hạng người gì, thích làm những thứ dạng chuyện như thế nào, thì hội tụ đến bên cạnh hắn sẽ là những người như thế, những người này sẽ thích làm một chút chuyện đồng dạng, đây vốn là chọn thứ chủ thượng yêu thích. Linh Nhi nhìn bên cạnh Thái Úy có quan văn thanh liêm có khả năng, võ tướng dũng mãnh thiện chiến, Diễm phu nhân lại là hiền thê văn võ song toàn, cũng biết gia phụ dùng sai biện pháp rồi, xem thấp Thái Úy."
Đường Diễm Diễm cười nói: "Một cô nương thật có tài. Giỏi văn giỏi võ, dung mạo xinh đẹp, lại có thể nói như vậy, nếu ta là nam tử, cũng phải sinh lòng trìu mến đối với ngươi. Hắc hắc, lần này ngươi lập công lớn, cũng thể hiện ra tài năng của ngươi, chờ sau khi Thái Úy trở về, ta sẽ tiến cử ngươi đi Ngân Châu làm Trưởng Sử Kiêm Tham Nghị được chứ, quản lý Ngân Châu chính là Lý Nhất Đức cùng Kha Trấn Ác, đang cần một hiền tài phụ tá
Long Linh Nhi lắp bắp nói: "Ta, ta là một cô bé, cũng có thể làm quan sao?"
Đường Diễm Diễm nói: "Làm sao không thể? Dương Thái Úy trị vì, cũng không cấm nữ nhi xuất đầu lộ diện làm việc, cũng không cầm nữu nhi tham gia khoa cử, vào làm quan. Hiện tại dưới quyền Tiết Suất cũng có nữu quan của ta, chỉ bất quá làm tới cấp bậc cao như Trưởng Sử Tham Nghị như vậy chính là trước nay chưa từng có."
Long Linh Nhi thán phục nói: "Thái Úy làm việc, quả nhiên là khác với thường nhân, nữ nhân cũng có thể làm việc ở quan nha."
Đường Diễm Diễm cười nói: "Đó là tự nhiên, nữ nhân của Dương gia chúng ta, hôm nay đã chịu trách nhiệm chức vị quan trọng ở trong Soái phủ rồi, bất quá Thái Úy nói nữ quyến của hắn nhậm chức ở quan phủ có quá nhiều tệ nạn, đang định sau khi thống nhất Hà Tây, liền hủy bỏ chức vị của chúng ta ở hai giới quân chính, bất quá những người khác nhậm chức thì không sao, Thái Úy chỉ nhìn tài, không phân biệt nam nữ."
"A! Đa tạ phu nhân khen thưởng."
Đường Diễm Diễm cười hắc hắc nói: "Nói như vậy. Ngươi là đáp ứng đi? Tốt, chờ giải quyết nguy cơ cho Lân Phủ. Ta liền tiến cử ngươi. Dứt lời, Đường Diễm Diễm liền xoay người rời đi.
Long Minh Nhi lập tức chạy đến bên cạnh Long Linh Nhi, hưng phấn mà nói: "Tỷ tỷ, phu nhân muốn cho ngươi làm Trưởng Sử Tham Nghị? Wow! Tỷ tỷ một nữ nhi, lại có thể làm quan, còn có thể làm quan lớn như vậy, xem ra phu nhân thật là rất thưởng thức ngươi."
Long Minh Nhi chính là cô bé có vóc người xinh xắn lanh lợi nhất Long gia, tuổi cũng là nhỏ nhất, Long Linh Nhi liếc nhìn bóng lưng của Đường Diễm Diễm, trên mặt trái lại là một vẻ tựa như cười nhưng không cười: "Phu nhân chưa chắc là thưởng thức ta, muội muội ngốc, ta thấy nàng là sợ Thái Úy thưởng thức ta mới đúng."
Long Minh Nhi nháy mắt mấy cái, kinh ngạc nói: "Lời này là như thế nào?.
Long Linh Nhi thở dài nói: "May mà địa bàn của Thái Úy chỉ có lớn như vậy, nếu là Nam Chiếu Quốc cũng là thiên hạ của Thái Úy, Linh Nhi tỷ tỷ của ngươi sẽ bị điều đến Nam Chiếu, để cả đời cũng không nhìn thấy nữa đi? "
Long Minh Nhi nhìn bóng lưng Long Linh Nhi khoan thai rời đi, không hiểu ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]